rằng họ thực sự không thể ở đó được. Họ biến mất khi Marianne Engel kéo
tôi vào một vũ điệu nửa vòng tròn, và tôi thực sự mong rằng họ sẽ biến mất
ở lượt khiêu vũ tiếp theo. Nhưng họ đã không làm thế.
Lần này tôi không thể coi là không có họ ở đó được: một phụ nữ Nhật
Bản mặc một bộ đồ thầy tu với cái đầu trọc tương phản rõ rệt với mái tóc đỏ
hoe của người chiến binh Viking cô đang nhảy cùng. Cô thật duyên dáng
còn anh thì thật vụng về, chẳng khác gì xem một con chim sẻ cưỡi lên sừng
một con bò vậy. Cô mím chặt môi đầy bướng bỉnh khi cái bao kiếm của anh
đập vào hông cô và khi cô tìm cách đặt tay lên eo anh để được thoải mái
hơn, một chút đất đã rơi ra khỏi ống tay áo cô.
Marianne Engel lại xoay tôi thêm một vòng nữa trước khi chúng tôi quay
lại vị trí lúc đầu, cặp nhảy đó đã biến mất. “Cô có thấy họ không?”
“Thấy ai?”
Ngay lúc ấy, tôi lại nhìn thấy một cặp khác. Lần này người phụ nữ mặc
quần áo thời nữ hoàng Victoria nhưng rất gọn ghẽ, như một loại quần áo để
đi làm đồng chứ không phải khiêu vũ. Nó không phải bộ đồ đáng được
ngoái nhìn lần thứ hai ở một vũ hội hóa trang thế này - trừ cái việc nó ướt
sũng: nước nhỏ giọt xuống sàn nhà, làm thành vũng dưới chân cô. Người
thanh niên trông khá vui vẻ dù tay anh phải ôm một người phụ nữ ướt như
chuột lột, không mảy may bận tâm đến chuyện đó. Anh mặc một chiếc áo
da thú và có cánh tay to với cái bụng còn to hơn. Cô vừa mỉm cười vừa nhã
nhặn nói, nhưng cô cứ ngước nhìn qua vai anh như để tìm kiếm một ai đó
khác. Chúng tôi chỉ đủ gần để tôi có thể nghe thấy anh nói bằng tiếng Ý và
cô đáp bằng tiếng Anh: “Tom? Em không biết…”
Marianne Engel cố xoay tôi thêm lần nữa, nhưng tôi đã buông ra. Tôi chỉ
rời mắt khỏi hai người đó một chút nhưng cũng kịp cho họ biến mất rồi. Tôi