CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 410

tức bọn lính trẻ tránh khỏi người bán hàng, như thể chúng quá sợ làm gì mà
không được phép vậy.

Điều đầu tiên tôi nhận ra ở người đàn ông là nét tàn nhẫn xảo quyệt hiện

rõ trong mắt hắn. Chúng dường như đang cháy bừng ngọn lửa thèm khát
bạo lực, như thể hắn nghĩ hỗn loạn tồn tại chỉ để cho hắn cơ hội đạt mục
đích.

“Hắn là ai?” tôi hỏi.

Anh trả lời với giọng lạnh như băng. “Kuonrat Háo Danh.”

Cái cách bọn lính khúm núm trước hắn đã thể hiện rõ rằng giờ hắn là chỉ

huy của đội lính. Chỉ vài từ và lưỡi gươm kề sát cổ người bán hàng, vấn đề
đã được giải quyết. Bọn lính đánh thuê lấy tất cả những gì chúng muốn, và
người chủ được phép giữ lại mạng sống.

Kuonrat là kẻ anh không bao giờ dám xuất đầu lộ diện trước mặt, nhưng

tôi không bị bó buộc bởi những điều đó. Trước khi anh kịp cản, tôi đã bước
ra khỏi chỗ nấp và đi thẳng đến chỗ đám đông. Tôi biết anh sẽ không thể
theo sau tôi được: việc anh lộ diện có thể còn đặt tôi vào tình thế nguy hiểm
hơn là cứ để tôi tự ra tay. Tôi kéo cổ áo rộng ra và đi đến chỗ Brandeis.

Đó là một sự liều lĩnh có tính toán. Kuonrat chưa bao giờ nhìn thấy tôi và

Brandeis thì khó mà nhận ra tôi, bao nhiêu năm đã trôi qua và tôi không còn
mặc quần áo nữ tu. Tôi cố hết sức đóng giả một gái bán hoa, cố cho tất cả
mọi người thấy là tôi đang cố mồi chài Brandeis. Đó thực sự là một màn
kịch khó đỡ nếu xét đến việc dù không để lộ ra nhưng rõ là tôi đang mang
đứa con của anh trong bụng. Vài tên lính rú lên khi tôi ngả người về phía
trước để thì thầm vào tai Brandeis - đang ra giá đây, chúng nghĩ. Tôi đã nói
thầm hai điều: tên anh, và rằng tôi là nữ tu đã chăm sóc cho anh tại
Engelthal.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.