CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 411

Brandeis giật lùi ra sau, mắt anh ấy nhíu lại nhìn mặt tôi trong khi đang

cố lục lọi trí nhớ của mình về tu viện đó. Sau khi đã bình tĩnh lại, anh ấy
thông báo với những người còn lại là mình sẽ gặp lại họ sau, và bóng gió
nói về một buổi chiều vui vẻ đang chờ phía trước. Cả Kuonrat cũng gật đầu
đồng ý và nói, “Có lẽ sau khi đã xong xuôi với anh ta, cô sẽ quay lại đây
với chúng tôi.”

Cái ý tưởng đó làm tôi phát buồn nôn nhưng tôi chỉ cất tiếng cười “có lẽ”

và lôi Brandeis đi. Để anh đoàn tụ với anh ấy ở chốn đông người sẽ là một
hành động quá mạo hiểm nên tôi đưa anh ấy về nhà chúng ta, nơi tôi biết
anh đang đợi. Brandeis hầu như không thể tin vào mắt mình khi thấy anh
vẫn còn sống. “Tôi đã nghĩ… tôi đã tin chắc là… tôi đã quay lại Engelthal
một lần, nhưng chẳng ai nói gì với tôi cả…”

Tôi mang chỗ bia ngon nhất trong nhà ra và bắt tay vào nấu nướng. Tôi

muốn tạo ấn tượng tốt, tôi muốn Brandeis thấy tôi đã chăm sóc cho anh tốt
đến mức nào. Anh kể với anh ấy tất cả mọi thứ đã xảy ra trong từng ấy năm,
và anh ấy rất bất ngờ trước việc anh có thể gây dựng một cuộc sống như
thế.

Khi đến lượt mình, Brandeis kể với anh những chuyện xảy đến với đội

quân condotta. Rằng nó đã trở nên tồi tệ đến thế nào. Herwald đã bị thương
nặng trên chiến trường và Kuonrat là kẻ chém nhát kiếm cuối cùng lên cổ
người đàn ông tội nghiệp. Chẳng phải một hành động nhân đạo gì; Kuonrat
chỉ đang cố thị uy. Khi hắn thách xem có ai dám phản đối việc hắn làm
trưởng đội không, không ai bước ra cả.

Kuonrat chỉ thu nhận những kẻ khát máu nhất. Bản năng chiến đấu của

chúng rất ác liệt, nhưng những tên lính mới rất ngu ngốc và không có chút
tự trọng nào. Quả thực chúng giết được nhiều hơn, nhưng chúng cũng bị
giết nhiều hơn. Chúng đánh nhau với sự hăng máu, chứ không phải với trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.