CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 467

* * *

Buổi sáng hôm đó, ngày Valentine, khi thức dậy, tôi đã nhìn ngay vào cái

hộp gỗ nhỏ cất quỹ đen để mua morphine của mình và thấy nó trống rỗng.
Tôi lật đật đi vào phòng ngủ của Marianne Engel, nơi cô đang nằm bất
động. Tôi lắc mạnh vai cô và khi cô mở he hé mắt ra, tôi liền hỏi hộp thuốc
của mình đang ở đâu.

“Trèo lên giường với tôi. Anh sẽ ổn thôi.”

“Cô không hiểu. Có một con rắn trong xương sống của tôi...”

“Anh chàng ngốc nghếch,” cô nói. “Anh cần biết không nên nghe lời bọn

rắn. Chúng toàn nói dối thôi.”

“Cô đã không cho tôi đủ thời gian để thích ứng với ý tưởng đó,” tôi nài

nỉ. “Ngày mai, tôi sẽ bỏ, nhưng cho tôi một ngày...”

TA ĐÃ GẦN ĐẾN ĐÂY RỒI…

“Chịu đựng là một bài tập tốt cho tâm hồn.”

“Không phải thế!”

“Nếu anh không thể yêu được nỗi đau” - cô cố xoay chuyển tình thế - “ít

nhất anh cũng có thể yêu được những bài học nó dạy cho mình.”

… VÀ NGƯƠI CHẲNG THỂ…

Tôi thà cứ vô học còn hơn. “Tôi có thể điền lại đơn thuốc của mình và...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.