CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 465

Marianne Engel bước vào phòng tôi vào hôm mười ba tháng Hai, lúc nửa

đêm, và cầm tay tôi dẫn đi. Cô đưa tôi xuống cầu thang và đi ra ngoài qua
cửa sau. Ngoài trời tuyết đang rơi khiến những bức tượng quái vật bừa bãi
cả sân sau trông như đang đội mũ trùm đầu màu trắng.

Cô mở cánh cổng dẫn chúng tôi ra nghĩa trang phía sau nhà thờ thánh

Romanus. Những bia đá trông không khác gì mấy cái lưỡi xám xịt nhô lên
khỏi các ụ tuyết nhìn chúng tôi rón rén đi qua chúng để đến điểm trung tâm
của nghĩa trang, nơi cô đã trải sẵn một tấm chăn bằng da ngựa. Trên đầu
chúng tôi, mặt trăng như một cái mụn rực lên giữa ngàn sao. Marianne
Engel cố thắp nến nhưng những ngọn gió cứ thổi tắt hết diêm của cô đi, và
cô cười phá lên trước chuyện này. Cô kéo chặt áo khoác quanh người. Tôi
ghét cái lạnh nhưng tôi thích được ở gần cô.

“Tôi đưa anh tới đây để nói với anh vài điều,” cô nói.

“Điều gì?”

“Tôi sắp chết rồi.”

Không, cô sẽ không thế đâu. “Sao cô lại nói vậy?”

“Tôi chỉ còn mười sáu trái tim nữa thôi.”

“Cô sẽ sống tới già cơ,” tôi trấn an cô.

“Tôi đã già rồi,” cô cười mệt mỏi. “Tôi nghĩ lần này, thần chết sẽ mang

tôi đi.”

“Đừng nói thế. Cô sẽ không chết đâu.” Cô sẽ không chết đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.