CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 473

xác. Tôi cảm thấy một cái gì đó đang hiện hữu. Và nó đang ở ngay bên
cạnh tôi. Một người phụ nữ. Tôi không hiểu tại sao mình lại biết đó là một
phụ nữ, nhưng sự thật là thế. Không phải là Marianne Engel, vì tiếng thở
không giống. Mãi đến lúc ấy tôi mới biết mình có thể nhận ra cô bằng nhịp
thở, nhưng tôi đã làm được và đây không phải cô. Tôi đột nhiên nghĩ tiếng
thở đó có thể xuất phát từ con rắn. Có lẽ mụ già đã trườn khỏi xương sống
của tôi để trực diện đối đầu với tôi. Rốt cuộc thì, chẳng ai có thể cứ nói sau
lưng người khác mãi được.

Nhưng không, đây là một cơ thể người đang bình thản nằm cạnh tôi. Thật

nực cười, vì quan tài - cái quan tài tưởng tượng - chẳng còn chỗ cho thêm
một ai nữa. Tuy nhiên, để chắc chắn, tôi hích nhẹ vào lớp gỗ bên cạnh
mình. Hơi thở của cô rất nhịp nhàng, không hiểu sao làm cho tôi cảm thấy
rùng rợn.

Một bàn tay chạm vào tôi. Tôi hẩy ngay ra. Tôi ngạc nhiên thấy mình có

thể cảm nhận được da thịt cô; tôi đã nghĩ thực thể này là một thứ gì đó phi
vật chất. Những ngón tay của cô rất nhỏ nhắn nhưng cô vẫn đủ sức nắm lấy
tay tôi.

Tôi cố tỏ ra can đảm trong khi đòi cô nói cho mình biết cô là ai, nhưng

giọng tôi đã bị khản đặc. Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng thở đều đều của
cô. Tôi hỏi lại lần nữa: “Cô là ai?”

Ngón tay cô nắm chặt hơn một chút, đan vào ngón tay tôi. Tôi hỏi một

câu khác. “Cô đang làm gì ở đây?”

Vẫn chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn của cô. Với những câu hỏi

không lời đáp, tôi đã cảm thấy bớt sợ hơn. Cách cô nắm tay tôi không còn
đe dọa nữa, mà như đang trấn an tôi, rồi tôi nhanh chóng thấy mình đang
bay lên, gần như thế - không, không phải gần như thế, mà chắc chắn là -
đang bay lên. Lưng tôi bắt đầu nhấc khỏi đáy quan tài nơi tôi vừa nằm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.