CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 474

Tôi cảm thấy mình là một diễn viên trong trò ảo thuật bay với hai tay

được giữ bởi một nhà ảo thuật. Tôi cảm thấy chúng tôi đang xuyên qua nắp
quan tài, rồi xuyên qua lớp đất đá. Một quầng sáng màu cam lướt qua mí
mắt tôi khi chúng tôi đến gần mặt đất, và tôi thậm chí còn không chắc mình
còn thở không nữa.

Đất vỡ ra xung quanh khi tôi nhìn thấy ánh mặt trời, và màu cam đó rừng

rực trước mắt. Tôi được nâng lên cao, cách vài phân so với mặt đất. Đất rớt
khỏi ngực tôi và tôi có thể cảm thấy nó trượt xuống những dẻ xương sườn,
rơi khỏi hông. Tôi đang trôi trong không trung mà không có chỗ nào để bấu
víu; người phụ nữ đã không phá huyệt ra cùng tôi. Chỉ có một cánh tay của
cô là trồi lên, kết nối tôi với mặt đất như sợi dây gắn với quả bóng bay. Tay
cô giữ tôi trong thoáng chốc rồi thả ra và bị kéo lại vào trong mộ. Đó là lúc
tôi nhận ra rằng cô không thể rời khỏi đó được: cô không phải là khách đến
thăm quan tài của tôi, tôi mới là khách của cô.

Cơ thể tôi nằm trên một đống đất đá. Mắt tôi đã quen dần với ánh sáng.

Tôi đang ở trên một ngọn núi và tôi có thể nghe thấy tiếng sông chảy róc
rách gần đó. Thật thanh bình, chỉ trong giây lát, cho đến khi mặt đất dưới
chân tôi lại bắt đầu rung chuyển. Trong giây phút hoảng loạn, tôi lo rằng
người phụ nữ câm lặng đó đã quyết định kéo tôi lại xuống đất, nhưng
chuyện xảy ra khác hẳn. Từ tứ phía, đất đá khẽ rung chuyển từng đợt, như
những con chuột chũi dùng móng vuốt cào cấu để cố trồi lên mặt đất vậy.

Lúc đầu, chúng chỉ là những tia sáng lóe lên trong nắng. Nhưng rồi hình

dạng thật của chúng bắt đầu hiện ra: những bông hoa, với những cánh hoa
không màu. Khi nhìn gần hơn, tôi nhận ra rằng chúng được làm từ thủy
tinh. Hoa loa kèn. Cả ngàn bông loa kèn thủy tinh nở khắp mọi nơi, với ánh
sáng rực rỡ dường như tỏa ra từ chính chúng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.