CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 95

đời lê từ tai nạn này đến tai nạn khác cho tới khi cái hậu quả chồng chất vùi
dập anh ta dưới sức nặng của những ngôn từ anh ta không thể thốt ra.

Tình trạng sức khỏe của tôi cải thiện trông thấy trong những ngày hậu

phẫu. Chiếc sà lan chở rác là bụng tôi đây bắt đầu học cách nổi trở lại, dù
nó không còn chở được nhiều như trước nữa. Chân phải của tôi, với đầu gối
tả tơi và cái hông bầm giập, cũng bắt đầu lành lại, và các bác sĩ hứa sẽ
nhanh chóng tháo lũ nhện máy ra cho tôi. Mỗi ngày, tôi dường như cảm
thấy đỡ bất tiện hơn khi nằm trên chiếc giường xương.

Nan huých nhẹ tôi rồi viết vài dòng ghi chú lên biểu đồ của tôi. Bà luôn

rất chuyên nghiệp, nhưng tôi nhận thấy mình gọi bà là Nan nhiều hơn là bác
sĩ Edwards. Tôi không biết liệu bà có khó chịu với biểu hiện thân mật này
không nhưng bà chưa bao giờ bắt tôi thôi cả. Tôi nghĩ điều này làm mình
thêm bạo dạn và trong một thoáng tò mò, tôi hỏi bà đã kết hôn chưa. Bà hơi
do dự rồi định trả lời, nhưng cuối cùng quyết định không nói gì.

* * *

Chỗ ngồi bên cạnh chiếc giường xương của tôi vẫn để trống, dành cho

những chuyến thăm nom của các cô y tá và Nan. Một ngày không có
Marianne trở thành hai ngày không có Marianne, hai trở thành ba, rồi năm
ngày không có Marianne, cho tới khi tất cả cộng lại thành một tuần không
có Marianne. Tôi muốn hỏi cô về cái tượng gargoyle nhỏ, vì sao cô lại đưa
nó cho tôi, nó có ý nghĩa gì.

Tôi đọc rất nhiều sách, hầu hết là những bí mật của luật sư mà tôi chẳng

hứng thú mấy. Tôi cần cái gì đó thay thế, và thế là tôi hỏi mượn Nan vài
cuốn sách về những hiện tượng tâm lý bất thường. “Chị hẳn phải có sách gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.