CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 103

khi bà ấy xoay người đi vào phòng trưng bày. “Cái này sẽ cho cô cảm giác
như đang bước đi trong không khí vậy. Thích lắm.”
Nhưng tôi đâu có hứng thú đi trong không khí đâu, nên lời nói đó chẳng
cho tôi thêm được tí động lực nào cả. Tôi nhích tới mép kính thì dừng lại,
mấy ngón chân quắp hết lại với nhau rồi. Tất cả tế bào trong cơ thể tôi gào
thét cảnh báo rằng nếu tôi mà dám bước lên miếng kính đó thì sẽ chết bất
cứ lúc nào.

159

Ây, hay là cứ nhắm mắt bước đại cho rồi, chỉ cần đừng nhìn xuống mặt hồ
lóng lánh bên dưới thì sẽ ổn cả thôi, tôi tự nhủ.
“Cô thấy thế nào?” tôi nghe Hollis hỏi.
“Đúng là làm cho người ta kinh ngạc,” tôi cố gắng tìm từ. Mặc dù lúc này
đây, cả người tôi đều nhộn nhạo hết cả rồi, và chắc chắn không phải theo
chiều hướng tốt đẹp. Nó chính là sự khởi đầu cho nỗi khiếp sợ tột cùng.
Dưới lớp áo ngực tôi cũng bắt đầu ướt đẫm mồ hôi rồi.
“Đây là một trong những mẫu tôi thích nhất đấy,”
Hollis nói, dẫn tôi đến chỗ một bức điêu khắc trên đường đi. “Nó chỉ có
mười nghìn thôi. Rẻ ghê ha.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu thạch cao bị chẻ làm đôi một cách vô cảm.
Một bộ sưu tập những vật thể được tìm thấy như chiếc đĩa bị vỡ, bóng
nhựa, ốp điện thoại — được để dọc hai bên đường. “Tôi thật sự không am
hiểu cho lắm về điêu khắc hậu hiện đại,” tôi thú nhận.

“Nghệ nhân này đã lấy những thứ bình thường và biến chúng —“ Điện

thoại rung lên ngắt ngang lời Hollis. “Chờ tôi một chút.” Đọc tin nhắn

xong, bà ta 160

thở dài bực bội. “Tôi thật sự không thể ở yên trong 10 phút mà không có ai
đó cần tôi làm cái này, làm cái kia. Đó cũng là lý do mà tôi thuê thư ký.
Nhưng mà cô ta… ngu chưa từng thấy.”
“Nếu bà có việc cần làm thì cứ đi đi, không cần ở đây với tôi đâu,” tôi nói,
trong lòng thầm nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái phòng lộ thiên
chết tiệt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.