CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 193

“Oh, ra vậy. Em tưởng bà ta nói về ai đó trong quân đội.”
Không biết có phải là vì cuộc họp đau đầu đến phát điên lúc nãy không,
hay vì những căng thẳng được giải toả quá đột ngột, mà câu bình luận ngây
ngô của Sofia làm tôi thấy buồn cười không chịu được. Thế là tự nhiên tôi
cười phá lên.
Bụp. Tôi bị nguyên một cái gối không biết ở đâu đập thẳng vô mặt.
“Sao tự nhiên quăng gối vào mặt chị?” tôi hỏi.
“Ai kêu chị cười em.”
“Chị có cười em đâu, chị chỉ cười những gì em nói thôi mà.”
Và thế là lại thêm một cái gối nữa bay vào mặt.

Sofia khúc khích cười như điên, rồi nhảy vọt ra sau 297

lưng ghế trốn. Tôi chồm qua đập cho nó một phát bằng cái gối lúc nãy, rồi
giật lùi lại trước khi bị ăn gối lần nữa.
Chúng tôi mãi lo đập nhau mà không đứa nào để ý tới cửa trước đã mở ra,
rồi đóng lại.
“Ờ…Avery?” Val gọi. “Em mua sandwich cho bữa trưa rồi này, và còn —“
“Em để nó lên quầy bếp đi,” tôi gọi với ra, rồi chồm ra sau lưng ghế đập
Sofia. “Bọn chị đang họp ban quản trị.” Bụp. Haha dính!
Sofia phóng tới trả đũa, trong khi tôi nhào qua chụp thêm mấy cái gối đệm
sofa nữa. Bụp. Bụp.
“Avery.” Có gì đó trong giọng nói của Val làm em gái tôi dừng lại. “Chúng
ta có một vị khách.”
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn he hé từ lưng ghế. Rồi mắt tôi trợn to hết cỡ, khi
tôi nhìn thấy người đứng trước cửa là ai…. Đó là Joe…Joe Travis.

Ôi mẹ ơi, tôi chết mất! Hết rồi, hết rồi, mặt mũi mất sạch rồi… Tôi lại ngồi

thụp xuống ghế, rồi nằm trốn trên ghế sofa. Tim tôi đập thình thịch như

muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ấy đang ở đây. Anh ấy 298

xuất hiện đúng như những gì đã nói. Đầu óc tôi quay cuồng. Sao anh ấy
không chọn cái lúc tôi điềm tĩnh và chuyên nghiệp, mà phải lựa ngay cái
thời điểm tôi đang chơi đập gối với em gái như mấy đứa nhóc mười hai
tuổi mà đến cơ chứ?
“Chúng tôi chỉ là đang thư giãn một chút thôi,”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.