CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 243

“Hardy sao rồi?” Joe hỏi.

375

“Cậu ấy vẫn rất cứng rắn,” Jack trả lời. “Nhưng nếu con bé cứ tiếp tục
chuyển biến xấu như thế…
chắc cậu ấy không còn chịu được bao lâu nữa.”
“Chúng ta cũng vậy,” Joe nói xong, tất cả mọi người liền rơi vào trầm mặc.
Chúng tôi sắp ghế ra, rồi ngồi xuống, tiếp tục chờ. Joe và tôi ngồi trên ghế
sa lông. “Em có chắc là em muốn ở lại không?” Joe thì thào. “Anh có thể
gọi xe riêng của bệnh viện đưa em về. Ở đây không biết phải chờ tới khi
nào nữa.”
“Anh muốn em đi hả? Có phải mọi người sẽ cảm thấy khá hơn nếu không
có người ngoài ở đây không? Bởi vì em…”
“Em không phải người ngoài. Nhưng em không cần phải ngồi đây chịu
đựng chỉ vì anh ở đây đâu.”
“Em đâu có chịu đựng gì. Chỉ cần anh không chê em phiền, thì em muốn
được ở bên cạnh anh.” Tôi cong hai chân lên, rồi nhích về phía Joe.
“Vậy em đừng đi.” Anh ấy ôm tôi sát hơn.
“Ờ, mà hồi nãy anh nói xe riêng của bệnh viện là sao?” tôi hỏi. “Bộ bệnh
viện có dịch vụ mới hả?”

376

“Không hẳn. Chỉ là bệnh viện có một chương trình VIP dành cho những
người quyên góp. Lúc trước, gia đình anh có quyên góp một chút. Sau khi
cha anh qua đời, ông ấy cũng để lại một phần di sản cho họ. Nên giờ, bất cứ
thành viên nào trong nhà anh đi bệnh viện đều sẽ được vô phòng chờ VIP,
và sẽ có người chạy tới chạy lui phục vụ. Nhưng cuối cùng, bọn anh thống
nhất với nhau là sẽ tránh hết tất cả các dịch vụ VIP hết mức có thể.” Anh ấy
dừng lại một chút. “Nhưng nếu em muốn về nhà, anh sẽ phá lệ vì em.”
“Nếu anh không muốn làm một VIP,” tôi nói, “vậy thì đừng cố biến em
thành VIP chứ.”
Joe mỉm cười, rồi đặt một nụ hôn lên thái dương của tôi. “Một ngày nào
đó,” anh thì thầm, “anh sẽ cho em tận hưởng một buổi hẹn hò thật bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.