CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 304

“Có vẻ thú vị đó,” tôi đáp lại một cách máy móc.
Cảm giác tính cách của mình bị người ta mặc sức nhào nặn làm tôi thấy hơi
sờ sợ rồi.
“Và chắc chắn là ta còn cần một con chó nũa,”
Tim nói. “Mọi người trong văn phòng ở L. A. đều thích nhìn cô dắt con chó
đó đi khắp nơi. Nhưng ta phải chọn một con khác dễ thương hơn. Ờ…mấy
con trắng trắng lông xù đó gọi là gì Lois nhỉ?”
“Pomeranian?”
Tim lắc đầu. “Không không, không phải con đó…”
“Coton de Tulear hả?”
“Ờ.. chắc…. vậy..”
“Tôi sẽ đem một danh sách chó thuần chủng cho anh chọn,” Lois nói, rồi
ghi chú lại.
“Mọi người đang tìm chó cho tôi sao?” tôi hỏi.
“Chỉ để dùng trong chương trình thôi, cô không cần phải mang nó về nhà.”
Cô ấy cười khẽ. “Vì tôi chắc là Coco sẽ không vui đâu.”
“Vậy là, con chó mọi người tìm chỉ là một đạo cụ thôi sao?” tôi hỏi.

476

“Nó cũng là một vai trong chương trình,” Tim trả lời.
Khi hai người đàn ông nói chuyện, Lois vươn tay nắm lấy bàn tay đang
buông thỏng của tôi, rồi cười rạng rỡ.
“Tôi rất mong chúng ta có thể thực sự làm việc với nhau,” cô ấy nói.
———————————————————————
Tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng khách sạn, nhìn chằm chằm cái điện
thoại, tập đi tập lại những gì phải nói với Joe. Tôi thử nói lớn một số câu và
ghi chú vào sổ tay bên cạnh.
Khi nhận ra mình đang làm gì, tôi chán chường đẩy cuốn sổ sang một bên,
rồi bấm số.
Joe bắt máy ngay lập tức. Giọng anh thật gần gũi vừa làm tôi thấy dễ chịu,
vừa khiến tôi muốn anh đến đau tận tâm can. “Avery em yêu, em khoẻ
không?”
“Em khoẻ. Em rất nhớ anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.