CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 305

“Anh cũng rất nhớ em.”

477

“Anh có rãnh không? Nói chuyện với em chút được không?”
“Anh có cả một đêm dài. Nào, nói anh biết mọi chuyện thế nào rồi đi.”
Tôi nhích đến đầu giường, rồi bắt chéo hai chân lại. “Ừmmm… Hôm nay
em đã có một cuộc hẹn quan trọng.”
“Suông sẻ không?”
Tôi miêu tả chi tiết cho anh nghe, những gì chúng tôi đã nói, và cả những gì
mà tôi đã nghĩ và cảm nhận. Tôi nói rất nhiều, còn anh chỉ im lặng lắng
nghe, từ chối cho bất kỳ ý kiến nào.
“Em có bàn về thù lao không?” cuối cùng anh hỏi.
“Không, nhưng em chắc số tiền sẽ rất lớn. Có lẽ có thể làm thay đổi cuộc
đời em.”
Joe mỉa mai. “Anh không biết số tiền đó có thể thay đổi cuộc đời em
không, nhưng công việc thì nghe như một cơn ác mộng vậy.”

“Joe… đây là cơ hội mà có nằm mơ em cũng muốn. Giờ thì em sắp có

được nó rồi. Họ nói rất rõ 478

rằng họ cũng muốn hợp tác với em. Nếu vậy thật, em không biết làm sao để
từ chối họ nữa.”
“Anh nói rồi, anh sẽ không cản đường em.”
“Em biết,” tôi bực bội nói. “Em không phải lo chuyện anh sẽ cản đường
em. Em chỉ lo là anh sẽ không còn muốn ở lại trong cuộc sống của em
nữa.”
Joe trả lời với một sự thiếu kiên nhẫn, và mệt mỏi của một người cứ mãi
quanh quẩn trong suy nghĩ của chính mình, không thể nào thoát ra được…
giống tôi. “Nếu cuộc sống của em phải chuyển đi xa hai ngàn bốn cây số,
thì sẽ không dễ dàng để anh ở lại trong đó nữa đâu.”
“Vậy còn chuyển đến đây với em thì sao? Chúng ta có thể thuê một căn hộ
chung cư. Dù sao anh cũng không có gì ràng buộc ở Texas cả, anh chỉ việc
đóng gói mọi thứ và…”
“Không có gì ràng buộc ngoài gia đình anh, bạn bè, sự nghiệp, và cái quỹ
mà anh đã hứa sẽ quản lý…“

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.