CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 307

Giọng Joe mềm mại hơn. “Avery, nghe anh nói này…”
“Nếu em trở thành mẹ, và cũng thất bại như vậy, em sẽ không bao giờ tha
thứ cho bản thân mình.

Chuyện này quá nhiều rủi ro. Vả lại vẫn còn quá sớm 481

để bàn về nó. Vì Chúa, chúng ta còn chưa từng nói …” Tôi câm bặt, cổ
họng thít chặt lại.
“Anh biết. Nhưng hiện giờ anh nói câu đó không nổi đâu. Giờ khắc này
ngoài áp lực ra thì anh chẳng cảm thấy được gì nữa cả.”
Tôi phải kết thúc cuộc gọi này. Ngay lập tức.
“Nhưng ít nhất,” tôi nói, “chúng ta có thể tận dụng khoảng thời gian còn lại
cuối cùng. Em còn một tháng cho đến đám cưới của Bethany, và sau đó…”
“Một tháng để làm gì chứ hả? Để anh cố quan tâm em ít hơn bây giờ sao?
Hay để anh quay lưng lại với những cảm xúc của bản thân?” Có gì đó
không đúng với hơi thở của anh, giống như nó đang vỡ ra.
Giọng anh vừa nặng nề, vừa lặng lẽ. “Một tháng để đếm ngược từng ngày
sao… Chết tiệt, Avery, anh không làm được…”
Nước mắt nóng hổi lăn dài xuống hai má tôi.
“Em không biết phải nói gì nữa?”

“Nói cho anh biết làm sao để thôi không muốn em nữa,” anh nói. “Nói cho

anh biết làm sao để ngừng —“ Anh đột nhiên im lặng, rồi chửi thề một 482

tiếng. “Anh thà chấm dứt mọi chuyện ngay bây giờ, còn hơn là để nó kéo
dài thêm nữa.”
Tay cầm điện thoại của tôi run lẩy bẩy. Tôi sợ.
Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi như lúc này. “Tối nay đến đây thôi, đừng nói
gì nữa,” tôi không thở được.
“Không có gì thay đổi cả. Chúng ta vẫn chưa đưa ra quyết định gì hết.
Được không?”
Một khoảng im lặng.
“Joe?”
“Anh sẽ nói chuyện với em khi em trở lại,” giọng anh trở nên cộc cằn.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, anh muốn em suy nghĩ một chuyện,
Avery. Khi em kể cho anh nghe câu chuyện về chiếc túi Chanel của mẹ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.