CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 83

————————————————————————

Trong một tuần rưỡi tiếp theo, tôi lại nhận được thêm hai cuộc gọi và vài

tin nhắn của Joe. Giọng anh ấy từ thoải mái đã chuyển sang thiếu kiên

nhẫn. Rõ ràng là anh ấy biết tôi đang tránh né, nhưng Joe vẫn 126

không chịu bỏ cuộc. Thậm chí, anh ấy còn thử gọi đến văn phòng, và để lại
tin nhắn nữa chứ, khơi dậy “máu bà tám” của đám nhân viên. Cuối cùng
vẫn là Sofia “đứng lên" giúp tôi dẹp loạn. Nhưng nếu tin rằng mọi chuyện
tới đây là kết thúc thì đúng là lầm to. Sau khi xong việc, Sofia dồn tôi vô
góc bếp, nói, “Chị yêu, chị không còn là chị nữa rồi. Kể từ đám cưới của
nhà Kendrich, chị lạ lắm luôn đó chị biết không? Chị chắc là không có
chuyện gì xảy ra chứ?”
“Khùng quá, có chuyện gì đâu.” tôi nói nhanh.
“Vậy sao mấy nay chị như người mắc phải hội chứng ám ảnh cưỡng chế
vậy hả?”
“Chị chỉ dọn dẹp và sắp xếp lại mọi thứ thôi, cái đó cũng là sai hả?” Tôi
biện hộ.
“Chị đem mấy cái thực đơn để đặt thức ăn cho hết vào mấy cái bìa màu, rồi
xếp đống tạp chí theo thứ tự ngày tháng. Kể cả đó là chị đi nữa, thì cũng
quá dị rồi.”

“Chị chỉ muốn mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát mà thôi.” Tôi khó chịu mở

ngăn tủ kế bên, tiếp tục sắp xếp các dụng cụ nhà bếp. Sofia ở một bên trầm

ngâm, kiên nhẫn chờ tôi sắp hết mấy cây sạn vào 127

cùng một ngăn tủ, và mấy cái vá lủng vào ngăn còn lại. “Thật ra,” tôi căng
thẳng nói, tay xếp mấy cái muỗng đo lường cũng loạn cả lên, “Tối hôm
đám cưới, chị đã ngủ với Joe Travis. Bây giờ anh ta muốn hẹn hò với chị,
nhưng chị không muốn gặp anh ấy nữa, lại không biết làm sao mở lời. Nên
chị tránh tất cả các cuộc gọi của Joe, hy vọng anh ấy biết khó mà lui.”
“Sao chị lại muốn anh ấy đi?” con bé quan tâm.
“Ở bên anh ta tệ lắm sao?”
“Không phải vậy,” tôi nói, trong lòng thoáng nhẹ nhõm vì có thể đem hết
những chuyện này nói ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.