CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 85

Trước khi ngủ, tôi mở tin nhắn trong điện thoại, cố ép mình phải đọc hết
những tin nhắn gần đây của Joe.
“Tại sao em không trả lời anh?”
Nắm chặt điện thoại trong tay, tôi tự nhủ bản thân thật lố bịch. Tôi phải đối
mặt với chuyện này dù thế nào đi nữa.
“Gần đây tôi rất bận” , tôi nhắn lại.
Anh ấy hồi âm gần như là tức thì. “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi nghĩ không cần đâu”. Sau một hồi lâu im lặng, chắc anh ta đang nghĩ
xem làm sao trả lời, tôi nhắn thêm, “Chuyện này sẽ không đi đến đâu cả.”
“Sao lại không?”

130

“Đó là một đêm hoàn hảo. Tôi không có gì hối tiếc. Nhưng tôi không có
hứng thú tiến xa hơn nữa.”
Vài phút đằng đẵng trôi qua, lúc này mới xác định sẽ không có tin trả lời.
Cả đêm tôi lăn lộn trên giường không cách nào ngủ được.
Sao hôm nay cái gối này mỏng quá vậy. Cái ga giường này cũng nóng quá
đổi đi. Hay là mình thử uống một ly trà thảo mộc… hay một ly rượu…
melatonin chắc hiệu quả hơn… hay đọc sách ta….
Hay hít thở sâu xem sao… Chắc phải tải cái app có âm thanh thiên nhiên về
quá…. mấy show truyền hình buổi tối có tác dụng không ha… không
không, đừng nghĩ nữa, dừng lại đi. Dậy lúc 3h sáng có sớm quá không ta?
… Hay là đợi tới 4….
Đợi tới lúc tôi vừa mệt quá mà ngủ thiếp đi, thì cái đồng hồ báo thức chết
tiệt lại reo lên. Rên rỉ, tôi mò mẩm bò xuống giường. Sau khi tắm táp, tôi
mặc một cái quần bò và một cái áo len rộng đi vào phòng bếp.

Sofia và tôi sống trong một toà nhà đang tu sửa dở dang, trước đây là một

nhà máy thuốc lá ở 131

Monstose. Cả hai chúng tôi đều thích cái vẻ lập dị của khu này. Khắp nơi
đều là phòng tranh, cửa hàng bán đồ đắt đỏ và những nhà hàng kì quái. Tôi
đã mua được một cái nhà kho với mức giá rất hời.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là tiền nào thì của nấy. Cái nhà kho
“tàn” chưa từng thấy. Đến giờ thì chúng tôi đã cải biến thành công tầng trệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.