CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 87

“Giọng điệu của chị làm e hơi lo đó,” Sofia nói.
“Có cần em giúp gì không chị yêu?”
Tôi thiệt không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu
không có Sofia nữa. Tôi cười, nghiêng đầu chạm nhẹ vào đầu con bé. “Nếu
có một ngày chị bị bắt,” tôi nói, “em sẽ là người đầu tiên mà chị gọi. Tới
lúc đó nhớ bảo lãnh chị ra là được rồi.”
“Nếu có một ngày chị bị bắt,” Sofia nói, “chỉ sợ là em cũng can tội đồng
loã, rồi bị bắt chung luôn thì có.”
Sáng hôm đó, Val tới văn phòng như mọi ngày lúc 9 giờ. Sự khéo léo trong
ứng xử của cô ấy lại ghi điểm, khi thấy tình trạng lôi thôi lếch thếch của tôi,
mà không ý kiến ý cò gì cả, chỉ tập trung kiểm tra email với máy trả lời tự
động mà thôi. Còn Steven thì hoàn toàn ngược lại, từ phút đầu tiên anh ta
bước vào thì…
“Cái quái gì thế này?” anh ta hỏi, quăng cho tôi ánh mắt như là tôi đã làm
anh ta sốc nặng lắm.
“Có gì đâu,” tôi cộc lốc.

134

“Vậy sao em lại mặc nguyên một cái lều đi làm thế này?”
Trước khi tôi kịp trả lời thì Sofia đã lên tiếng, “Đừng có mà phê bình vẻ
ngoài của chị tôi!”
Steven cay cú, “A, thế ra cô thích cách cô ấy ăn mặc à?”
“Tất nhiên là không,” Sofia nói. “Nhưng nếu tôi đã không lên tiếng thì tốt
nhất là anh cũng ngậm miệng lại dùm.”
“Cám ơn Sofia,” tôi nói khô khan. Tôi cho Steven một cái nhìn cảnh cáo.
“Tối qua em ngủ không được ngon. Cho nên hôm nay đừng có mà chọc
em.”
“Avery,” Val gọi rất gấp gáp từ bàn làm việc, “Chúng ta nhận được một
email từ thư ký phòng quan hệ công chúng của Hollis Warner. Chị được
mời đến dự một buổi tiệc riêng tại biệt thự nhà Warner thứ bảy tuần này. Là
một buổi tiệc tối gây quỹ, cũng là một buổi đấu giá nghệ thuật và bữa tối
hàng năm của họ.”
Sofia kêu lên phấn khích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.