CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 88

135

Không khí trong văn phòng cũng bớt căng thẳng đi không ít — phổi tôi
cũng phải hoạt động cật lực hơn mới lấy đủ oxi. Tôi cố giữ bình tĩnh. “Bà
ấy có nói là được dẫn người theo không? Chị muốn dẫn Sofia đi cùng.”
“Trong thư không thấy đề cập đến,” Val nói. “Nếu chị muốn em có thể gọi
và —”
“Thôi, không cần đâu.” Sofia nói. “Đừng gượng ép quá. Hollis mời một
mình chị chắc là có lý do của bà ta.”
“Chắc vậy,” Steven nói. “Nhưng cũng hơi bất hợp lý.”
“Tại sao?” Sofia, Val, và tôi đồng thanh.
“Bởi vì nhà Warners thật sự là ngoài tầm với của chúng ta. Như Hollis đã
nói, quy mô của đám cưới này lớn hơn nhiều cái của nhà Amspacher-
Kendrick, nhưng chúng ta thì lại không đủ nhân lực và thiết bị để đảm
đương. Hơn nữa, Houston và Dallas còn có biết bao nhiêu là nhà tổ chức sự
kiện nổi tiếng và chuyên nghiệp, so với họ, chúng ta quả thật còn quá non
nớt.”

136

“Nhưng làm cho nhà Hollis, chúng ta sẽ có một bước tiến dài,” tôi chỉ ra.
“Nó cũng là một con dao hai lưỡi. Để có được khách hàng này, cái giá phải
trả là không nhỏ. Nó thật sự là quá sức của chúng ta rồi, Avery. Chúng ta
cần nhất bây giờ là phải tập trung làm tốt các dự án nhỏ.”
“Nhưng em sẽ không để người khác lợi dụng chúng ta đâu,” tôi nói.
“Huống hồ, tham gia bữa tiệc này là một cơ hội hiếm hoi để làm quen với
nhiều người trong giới thượng lưu. Em sẽ không bỏ qua nó đâu.”
Anh ta chế nhạo. “Vậy em định sẽ mặc gì trong một buổi tiệc tối sang
trọng?”
“Tất nhiên là đầm dạ hội.”
“Cái màu đen mà em mặc hôm đi gây quỹ bệnh viện đó hả? Cái có cái vai
bằng len to đùng ấy hả?
Không không, em sẽ không đi đến biệt thự nhà Warner trong bộ đồ đó
đâu.” Steven bắt đầu lục tìm chìa khoá và bóp.
“Anh làm gì vậy?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.