CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 90

“Khoan đã,” Sofia kêu lên, rút ra cái gì đó từ trong học tủ. Con bé nhanh
chóng đưa cho Steven.
“Phòng trường hợp anh cần cái sơ cua,” con bé nói.
“Cái đó không phải là thẻ tín dụng của văn phòng sao?” tôi hỏi. “Nó chỉ
được dùng trong trường hợp khẩn cấp mà thôi.”
Steven liếc tôi một cái. “Thì cái này là trường hợp khẩn cấp nè.”

139

Tôi nhặt túi lên, rồi bị Steven giục ra cửa, Sofia gọi với theo chúng tôi,
“Avery, đừng cho anh ta vào phòng thay đồ. Nhớ nha, anh ta không phải
gay đâu.”
————————————————————————
Tôi ghét thử đồ, ghét ơi là ghét.
Hơn nữa, tôi kinh tởm mấy cái phòng thay đồ trong trung tâm mua sắm. Ba
mặt đều là kính làm cái quái gì, bao nhiêu ngấn mỡ, thừa cân đều được
phóng lên tới cực đại. Ánh đèn sáng quắc làm da tôi trông như mấy con
quái vật dưới gầm cầu ấy. Rồi cái cách cô bán hàng cao giọng, “Mọi thứ
vẫn ổn chứ ạ?”
ngay lúc tôi đang chật vật mặc bộ đồ trông như bệnh nhân tâm thần đang bị
trói lại vậy.
Dù sao khâu thử đồ cũng không thể tránh được, thì ít ra phòng thay đồ ở
Neiman Marcus cũng coi như cao cấp hơn những chỗ khác rồi. Tôi nghĩ,
chọn phòng thay đồ trong trung tâm mua sắm mà mình thích nhất so với
chọn cách bị hành hình mà mình thích nhất chả có gì khác biệt.

140

Phòng thay đồ ở Neiman Marcus thì rộng rãi và được trang trí rất đẹp, với
mấy cột đèn hai bên kính dài, đèn trần cũng có thể điều chỉnh.
“Ngừng,” Steven nói, gom nửa tá đầm dạ hội từ trên giá treo dọc đường đi
vào sâu bên trong tiệm.
“Ngừng cái gì?” tôi treo hai cái váy màu đen mà tôi đã chọn mặc cho sự
phản đối của Steven lên móc.
“Ngừng làm cái mặt như mấy con chó con bị giam cầm trong quảng cáo
SPCA ấy đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.