CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 91

“Em không thể khác được. Mấy cái cột gương đó làm em cảm thấy phiền
muộn và bị đe doạ, mà đó là em còn chưa thử cái gì lên hết ấy.”
Steven nhận thêm mấy bộ nữa từ sự trợ giúp đắc lực của cô bán hàng, rồi
đóng cửa lại, treo đồ lên giàn móc hai bên tường. “Người trong gương
không phải là kẻ thù của em đâu.”
“Ừ, không phải. Anh mới phải.”
Steven cười toe toét. “Bắt đầu thử đồ đi.” Nói rồi anh ta đem hết mấy bộ đồ
tôi chọn ra ngoài.
“Sao anh đem hết chúng đi vậy?”

141

“Bởi vì em sẽ không mặc bất cứ cái gì màu đen trong bữa tiệc của Hollis
Warner hết.”
“Màu đen nhìn thon thả hơn. Nó là màu quyền năng.”
“Ở New York thôi. Ở Houston, màu sắc mới là quyền năng.” Cánh cửa
đóng lại sau lưng anh.
Cô bán hàng đem một chiếc áo ngực size lớn và giày cao gót đến cho tôi
thử. Tôi cởi đồ nhanh nhất có thể, rồi móc khoá áo ngực, quay cúp ngược
ra trước. Cái áo đôn ngực tôi lên lồ lộ như mấy cô nàng phóng đãng vậy.
Thấy ghê!
Tôi lấy cái đầm đầu tiên trên móc áo. Nó là một chiếc váy xa tanh màu
vàng nhạt, thân trên được đính hạt lấp lánh ôm lấy những đường cong mềm
mại. “Steven, anh chọn màu vàng cho em thiệt luôn đó hả?”
“Bất kì người phụ nữ nào cũng có thể mặc màu vàng mà, chỉ là xem có
chọn đúng tông hay không mà thôi,” giọng anh ta từ bên kia cánh cửa vọng
qua.
Tôi chật vật kéo cái móc khoá lên, nhưng mãi nó vẫn không chịu nhúc
nhích. “Anh vào đây một lát, giúp em kéo cái khoá này lên với.”

142

Steven bước vào, ánh mắt đánh giá dừng lại trên người tôi. “Không tệ.” Sau
lưng tôi, anh ấy kéo khoá lên cũng chẳng dễ dàng gì.
Tôi khó khăn đi về phía tấm gương, mẹ ơi, thở không nổi luôn. “Chật quá.”
Tôi tuyệt vọng nhìn những đường chỉ vặn vẹo và căng cứng. “Tăng dùm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.