Joe vòng qua trước mặt tôi, ánh mắt trêu chọc.
“Vậy phải xem cô có ý gì khi nói ‘những người họ Travis đó’.”
“Giá xăng dầu, những chuyên cơ, những chiếc du thuyền, những khu biệt
thự. Những người sở hữu những cái đó đó.”
“Tôi không có dinh thự. Nhưng tôi có một căn nhà đang cần được sửa chữa
ở khu phố số Sáu.”
“Dù thế thì anh vẫn là một trong số họ,” Tôi khăng khăng. “Cha của anh là
Churchill Travis, đúng chứ?”
Mặt anh ta bỗng tối sầm lại. “Đã từng thế.”
Ôi thôi rồi, giờ tôi mới chợt nhớ ra gần sáu tháng trước, người đứng đầu
nhà Travis đã qua đời do một cơn đột quỵ. Giới truyền thông đã đưa tin
khắp mọi nơi, họ kể về cuộc đời và những thành tựu của ông một cách cực
kỳ chi tiết. Churchill đã gầy dựng nên gia sản đồ sộ của mình từ những ý
tưởng kinh doanh liều lĩnh và đầu tư tăng trưởng vốn, mà hầu hết những
khoản đầu tư đó đều liên quan đến năng lượng. Ông ta đã có một tầm nhìn
xa đáng ngưỡng mộ ở những năm tám mươi, chín mươi của 13
cuộc đời. Hơn thế nữa, ông ta còn là khách mời thường xuyên của các
chương trình truyền hình về lĩnh vực kinh doanh và tài chính. Ông ta và
những người thừa kế của mình thường được ví như hoàng gia của Texas.
“Tôi…tôi thật sự rất xin lỗi về sự mất mát của anh,” tôi ngượng nghịu.
“Cám ơn.”
Tiếp đó là một khoảng im lặng ngượng ngùng khác. Tôi có thể cảm nhận
ánh mắt của anh ta đặt trên người mình rõ như ban ngày vậy.
“Ngài Travis, tôi —”
“Gọi tôi là Joe đi.”
“Joe,” Tôi lặp lại. “Tôi khá là bận. Đám cưới này là một quy trình rất phức
tạp. Bây giờ tôi đang quản lý việc dàn dựng nơi buổi lễ sẽ diễn ra, việc
trang trí cho lều chiêu đãi khoảng 743 mét vuông, một bữa tối trang trọng
và một buổi khiêu vũ với dàn nhạc cho bốn trăm khách khứa, và còn một
buổi tiệc sau đó nữa. Vậy nên, tôi thật sự xin lỗi về vụ hiểu lầm, nhưng —”
14