CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 169

toàn đã phụ tấm lòng nhường suất của cô. Toàn bộ sự việc này, căn bản
chính là tên đại ma vương Vận Mệnh chơi tôi một vố!

“Có cần đến Tín Nguyện Hành thắp hương không?” Hứa Bác Thuần

nhún vai.

“Đếch cần!” Tôi chạy như điên.

Hết kỳ nghỉ đông, kết quả thi được công bố.

Tôi vượt qua kỳ thi viết tập trung, lọt vào vòng thi vấn đáp của khoa

Quản lý Đại học Giao thông.

Những bước phát triển sau này được gọi tứt là “oán nam bi phẫn báo

thù”, tôi ôm mối hận vô biên trong lòng, cầm theo một tập lý lịch “trông
vậy mà không phải vậy” đến trường Đại học giao thông có tỷ lệ nam nữ là
7/1, còn được gọi tắt là trường con trai, để tham gia thi tuyển.

Vòng thi này chỉ có bốn cửa, trong đó có một phần viết bài luận, đề

bài hình như là một thứ rắm chó kiểu “theo đuổi thành công” [2] gì đấy. Ba
cửa còn lại lần lượt diễn ra trong ba phong học, mỗi cửa đều có hai đến ba
thầy cô giáo trấn giữ. Mấy thầy cô giáo rúc trong phòng thi hình như đang
chơi trò áp lực, rất nhiều thí sinh ở trong ra ngoài đều khóc hết nước mắt,
tôi thấy hẳn là mấy đứa mít ướt ấy đã nằm trong danh sách bị loại cả rồi.

[2] Bài này sau đó tôi được 97/100 điểm, hoàn toàn là bốc phét thành

thần. (Chú thích của tác giả)

“Có chết cũng phải cười.” Tôi vặn vẹo cần cổ.

Kẻ đang ôm mối hận lớn lao với tên đại ma vương Vận Mệnh như tôi

đây, lại ở trong một trạng thái siêu thoát rất kỳ diệu. Liên tục ba cửa, các
thầy cô cứ rề rà, làm sự nhẫn nại còn lại trong tôi mỗi lúc một ít đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.