CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 178

Tối hôm có điểm, tôi lại nghe thấy tiếng khóc đau thương của thiên sứ.

Thẩm Giai Nghi làm bài chưa đạt phong độ, điểm thi xác định không

đủ vào khoa Quản lý Đại học Giao thông, áng chừng chỉ tầm điểm chuẩn
của trường Kinh tế Trung ương hoặc Học viện Sư phạm Đài Bắc.

Chúng tôi nói chuyện điện thoại suốt bảy tiếng đồng hồ, cả hai đều

không nỡ gác máy. Một cái van nào đấy trong cơ thể tôi dần dần không
khống chế được nữa, rất nhiều những lời kiểu “bao nhiêu lâu nay, tớ vẫn
luôn thầm yêu cậu”, “cậu nghĩ tớ học hành nghiêm túc như vậy là vì điều gì
chứ”, “cậu là ký ức quan trọng nhất thời cấp III của tớ”… ào ào tuôn ra như
nước vỡ bờ.

Cuối cùng, bàn tay nắm chặt ống nghe của tôi rịn mồ hôi nóng hổi.

“Tớ muốn cưới cậu. Tớ nhất định sẽ cưới cậu, một trăm phần trăm sẽ

cưới cậu.” Tôi cố đè sự kích động trong giọng mình xuống, thốt ra những
lời không hợp tuổi cho lắm.

Thẩm Giai Nghi hít thở sâu, hít thở thật sâu, thật sâu.

“Giờ cậu muốn nghe đáp án không? Tớ có thể trả lời cậu ngay lập

tức.” Giọng Thẩm Giai Nghi rất bình tĩnh. Có lẽ, tôi đã mất khả năng nhận
biết ý nghĩa ẩn chứa đằng sau ngữ điệu của cô rồi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi hoảng sợ cực độ, sợ rằng mình

sẽ không được phép tiếp tục yêu người con gái này nữa.

Nếu điều ấy xảy ra, có thể tưởng tượng cuộc sống của tôi sẽ như phiến

lá rơi xuống mặt sông, mặc dù dập dềnh trên dòng nước chảy róc rách,
nhưng vẫn sẽ dần mòn khô héo.

“Đừng, tớ chưa hỏi cậu, vì vậy cậu cũng không cần từ chối tớ. Tớ sẽ

tiếp tục cố gắng, cả đời này tớ đều tiếp tục cố gắng.” Sự kích động trong tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.