Trên sân sớm đã đứng đầy người chạy ra từ các tòa nhà khác, mọi
người đều đang xôn xao bàn tán tại sao lần này động đất lại kéo dài lâu thế,
mạnh thế, rồi bắt đầu suy đoán vị trí tâm chấn ở đâu, còn đánh cược xem
ngày mai có nghỉ học không.
Rõ ràng là một tai họa đáng sợ rất có thể đã xảy ra, nhưng mọi người
lại đắm chìm trong không khí sôi nổi bàn tán râm ran.Mãi đến khi có người
nghe trên đài nói vùng tâm chấn có thể ở Đài Bắc, đồng thời rất có thể đã
gây thiệt hại lớn chưa từng có, tất cả mới giật mình sực tỉnh, bắt đầu nhốn
nháo gọi điện về nhà báo bình an.
Tôi cầm điện thoại di động mà lòng thấp thỏm không yên, vì liên lạc
ra ngoài dường như đã rơi vào trạng thái tắc nghẽn. Tôi ấn mãi vào nút “gọi
lại”, liên tục gọi về nhà, gọi cho bạn gái, cho Thẩm Giai Nghi, nhưng chỉ
nghe thấy những tiếng “tút tút tút” dồn dập.
Khó khăn lắm mới liên lạc được với người nhà và bạn gái, biết cả hai
bên đều không việc gì, nhưng tôi vẫn không gọi được cho Thẩm Giai Nghi.
Xung quanh, những lời đồn đại về trận động đất mỗi lúc một nhiều, vùng
tâm chấn lúc thì bảo chỗ này lúc lại bảo chỗ khác, nhưng đều không thấy
loại trừ Đài Bắc, khiến lòng tôi càng lúc càng thêm bất an.
Đội ngũ xếp hàng trước quầy điện thoại công cộng dài phát hãi, đợi
đến lượt tôi thì chắc chắn trời đã sáng bảnh rồi.
“Cửu Bả Đao, hay đổi chỗ khác gọi điện xem sao!” Thạch Lý Luân
vung vẩy điện thoại di động, đề nghị: “Ở đây nhiều người quá, trạm phát
sóng quá tải, chúng ta lấy xe phóng ra chỗ nào ít người gọi thử xem sao!”
“Có lý thuyết như vậy à?” Tôi ngờ vực, nhưng hai chân bắt đầu guồng
chạy ra phía nhà xe.
“Không biết!” Thạch Lý Luân nói như chém đinh chặt sắt, cũng chạy
ra phía ấy.