“Hôm nay cậu đừng đuổi theo nữa, mỗi lần nhìn cậu lao ra đường tớ
đều thấy rất nguy hiểm.” Một hôm lúc tan học, Lý Tiểu Hoa đi đến gần tôi.
Tôi đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị phóng xuống nhà để xe.
“Hả? Chuyện ấy à, không có gì đâu!” Tôi ngại ngùng gãi đầu, nhưng
tay vẫn tiếp tục thu dọn sách vở.
“Hôm nay tớ nói với bố là muốn tự đi bộ về nhà rồi, vì vậy…” Mặt Lý
Tiểu Hoa ửng hồng.
Chỉ tích tắc, tôi bất thần ngừng thở.
Từ cái ngày đẹp đẽ ấy, Lý Tiểu Hoa bắt đầu cùng tôi dắt xe đạp từ
trường về nhà. Bọn tôi đi sát lề đường bên phải, tôi đi phía ngoài, Lý Tiểu
Hoa đi phía trong, cái xe đạp án ngữ giữa hai chúng tôi.
“Tóm lại, cậu muốn biết nhà tớ ở đâu để làm gì vậy?” Lý Tiểu Hoa
dẩu môi, mắt lóng lánh cười.
“Biết nhà cậu ở đâu rồi, buổi tối tớ có thể dắt chó đi dạo ở gần đó,
hôm nào rỗi việc thì đạp xe loăng quăng qua, thêm một chỗ để đi.” Tôi tán
nhảm, thực ra chính tôi cũng không rõ tại sao mình muốn biết nhà Lý Tiểu
Hoa ở đâu.
“Phải rồi, từ đầu tớ đã có cảm giác cậu mà học hành nghiêm túc là lọt
vào Bảng Vàng ngay, lợi hại thật đó nha!” Lý Tiểu Hoa nhìn tôi, giọng có
vẻ khâm phục.
“Cũng thường thôi, mấy học sinh giỏi các cậu mới gọi là lợi hại,
không ngờ có thể cố gắng học hành từ năm lớp Bảy đến tận bây giờ… ba
năm rồi đấy! Tớ không dám nghĩ mình có nghị lực ấy đâu.” Tôi nói thật
lòng. Sự thông minh của tôi, thì ra chỉ là một thứ sức ì kéo tôi thụt lùi.