nhân thịt với tôi. Quái Thú không phức tạp chút nào, thuần túy là một tên
được chế tạo bằng cách trộn protein với truyện tranh vào nhau.
“Khác chứ!” Lý Tiểu Hoa chau mày, viết lên tờ giấy nháp: “Mấy bạn
ấy giận tớ lắm, nói tớ không coi trọng mấy bạn ấy, mấy bạn ấy hy vọng sau
này tớ không đi với cậu suốt như thế này nữa.”
Tôi xem xong mà tức phát điên.
Mối quan hệ giữa tôi với bọn con gái trong lớp cũng khá là thân thiện,
năm lớp Bảy lớp Tám, trong các hoạt động văn nghệ nhân lễ bế giảng, toàn
tôi với mười đứa con gái đại diện cho lớp đến hội trường của tỉnh biểu diễn.
Mà tôi đã làm lớp phó văn nghệ ba năm nay, mỗi lần có dịp gì cần trang trí
lại lớp học, cũng là chúng nó và tôi hợp sức hoàn thành, cả bọn đều rất vui
vẻ, vì vậy trong chuyến du lịch trước khi tốt nghiệp, cả đám con trai chỉ có
mình tôi mới có thể sang phòng bọn con gái đánh bài cả đêm (chơi bài với
Thẩm Giai Nghi phải nói là bị chèn ép cực kỳ, chơi blackjack thì bị ép phải
bốc thêm bài, chơi trò tính điểm đỏ[1] thì tôi luôn bị trừ hai điểm, haiz,
chơi kiểu gì cũng thua.)
[1] Một trò đánh bài dạng ăn quân, cuối cùng sẽ đếm số điểm dựa trên
các quân bài màu đỏ.
Bây giờ chính đám bạn ấy lại bảo Lý Tiểu Hoa đừng chơi với tôi nữa,
tôi thực không thể nào hiểu nổi. Có phải chúng ngứa mắt với tôi chuyện gì
không?
“Tớ không hiểu.”
“Tóm lại, sau này hết tiết cậu đừng tìm tớ nữa.”
Tôi chau mày, miễn cưỡng chấp nhận, ngoảnh đầu lại trừng mắt với lũ
“mấy bạn ấy” kia.