CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI - Trang 98

Vì vậy, tôi đã đi đến một phương châm tác chiến không có gì để ngờ

vực: “Kiên cường giữ vững vị trí bạn tốt nhất của Thẩm Giai Nghi trong ba
năm. Lên đại học rồi, mới thừa thế xông lên bày tỏ tình cảm, giành lấy cả
thế giới.”

Tôi mở quyển vở trắng ra, bắt đầu vẽ sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật,

vạch ra kế hoạch tác chiến sơ bộ.

Đầu tiên, thằng Trương Gia Huấn lời ăn tiếng nói đều rất quái dị kia

không đáng lo ngại, nhưng có thể trở thành chủ đề cho tôi và Thẩm Giai
Nghi ăn bánh tán nhảm. Liêu Anh Hoằng rất giỏi kể chuyện cười, điểm này
thì nó ngang ngửa với tôi, nhưng về cơ bản chỉ cần cẩn thận một chút là ổn.
Tạ Mạnh Học học cực giỏi, lại biết làm thơ vớ vẩn, thế này thì thành tích
của tôi cũng không thể dừng lại ở trạng thái “cũng tàm tạm” được. Khó
khăn nhất vẫn là A Hòa, khốn kiếp thật, thần thái Thẩm Giai Nghi lúc nhắc
đến A Hòa cũng có gì đó khang khác, làm tôi cười xòa theo đến là khổ,
nhưng mà cũng chẳng sao, A Hòa, tao sẽ dụ cho mày tỏ tình với Thẩm Giai
Nghi, thế là đi vào ngõ cụt nghe con...

Nhưng việc thắng bại thực sự trong tình yêu không ở người khác, mà

là bản thân mình. Vì vậy, tôi cũng kiểm điểm lại bản thân.

Từ hồi xưa, lúc ở trước mặt Thẩm Giai Nghi, tôi hoặt ít hoặc nhiều

đều có chút không được tự nhiên cho lắm. Từ hồi học lớp Bảy tôi đã không
sao dứt bỏ được cảm giác thiếu tự nhiên ấy, cho đến lúc nãy ăn bánh nói
chuyện cũng vậy, rất vui vẻ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không thoải
mái, bộ dạng nói năng nghênh ngang lúc đó phân nửa là cố làm bộ ra.

Tại sao lại thế nhỉ?

Tôi thường đè nén việc thể hiện cảm xúc yêu mến, cho dù chỉ một ánh

mắt thoáng qua cũng cố gắng tránh né hết sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.