CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 175

“Không còn câu hỏi nào nữa chứ?” ông hỏi.
“Chỉ một câu thôi. Bà già ở đảo Corse đã thấy gì khi anh nhỏ giọt dầu

xuống nước?”

Lúc hai người ăn xong đã gần bốn giờ sáng, tức là gần năm giờ trên đảo
Corse. Dù vậy Keller nghe có vẻ như vẫn đang còn thức và tỉnh táo khi
nhận cuộc gọi của Gabriel. Cẩn thận dùng mật ngữ, ông giải thích chuyện
đã diễn ra ở Phố Downing và những gì sẽ phải xảy ra trong những ngày tới.

“Anh có thể lên chuyến bay đầu tiên tới sân bay Orly không?” ông

hỏi.

“Không thành vấn đề.”
“Hãy thuê một xe hơi ở sân bay rồi chạy thẳng ra bờ biển. Tôi sẽ gọi

cho anh khi biết điều gì đó.”

“Không thành vấn đề.”
Sau khi đã ngắt kết nối, Gabriel nằm sải tay sải chân trên giường kế

bên Chiara và cố dỗ giấc ngủ nhưng vô ích. Hễ nhắm mắt lại là ông thấy
khuôn mặt của ả đàn bà đã chết trong vòng tay mình ở vùng núi Lubéron,
trong thung lũng có ba ngôi biệt thự. Vì thế ông nằm rất yên tĩnh, lắng nghe
tiếng thở của vợ và tiếng xe cộ rú lên trên Đường Bayswater, khi ánh sáng
buồn thảm của buổi bình minh ở London từ từ len lỏi vào gian phòng.

Ông đánh thức Chiara dậy để uống cà phê mới pha lúc chín giờ rồi đi

tắm vòi sen. Khi ông từ phòng tắm đi ra, Jonathan Lancaster đang thảo luận
trên truyền hình về sáng kiến mới tốn nhiều tiền của ông ta nhằm cải thiện
cuộc sống của các gia đình gặp nhiều rắc rối ở Đảo quốc Anh. Ông không
khỏi kinh ngạc trước tài diễn xuất của ngài Thủ tướng. Sự nghiệp của ngài
vào thời điểm này đang như ngàn cân treo sợi tóc, thế mà trông ngài vẫn cứ
oai phong và không hề mảy may dao động như thể chẳng có chuyện gì.
Quả thật khi ngài kết thúc những nhận xét của mình, ngay cả Gabriel cũng
bị thuyết phục, tin rằng chi thêm vài triệu bảng Anh từ tiền của người nộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.