CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 205

“Ông chưa hề cho tôi biết tên ông,” cô bảo.
“Chuyện đó không quan trọng.”

“Tôi yêu ông ấy, ông biết đấy. Tôi yêu ông ấy rất nhiều.”
“Tôi biết.”
“Tôi chẳng thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.”

“Tôi biết.”
“Ông phải đưa tôi ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ làm.”

“Khi nào?”
“Sớm thôi,” ông đáp.

Chúng tháo còng răng cưa rồi mới bỏ Gabriel vào cốp xe và chạy đi ra trên
con đường gồ ghề đầy bụi bẩn. Chiếc xe cũng dằn xóc ở cái ổ gà ấy rồi sau
đó lướt tới êm ái và thật nhanh trên những con đường có trải nhựa. Chắc
hẳn trời đã mưa rất nặng hạt vì tia nước dưới đường cứ bắn lên phía trên
các bánh xe không ngừng. Tiếng đó nhanh chóng ru ông ngủ thiếp đi. Ông
mơ thấy cô gái gãi bàn tay tới lộ cả xương ra.

“Tôi chẳng thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.”

“Tôi biết.”
“Ông phải đưa tôi ra khỏi đây.”
“Tôi sẽ làm.”

Mười phút sau khi ông tỉnh giấc, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Máy tắt lịm, một cánh cửa mở ra, tiếng giày cao cổ gõ lóc cóc trên lề
đường, nhỏ dần rồi không nghe thấy nữa. Sau đó, chỉ có tiếng mưa rơi, và
xa xa có tiếng đổ ầm rối rít lên của một đợt sóng vỗ bờ tung bọt trắng xóa.
Trong chốc lát, ông sợ bọn chúng bỏ lại mình để chịu một cái chết tựa như
bị chôn sống. Rồi điện thoại reng lên trong túi áo khoác của ông.

“Bọn ta đã bảo ông không được có yểm trợ,” giọng đó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.