CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 215

tốt hơn, nhưng chủ yếu là nghĩ về Vienna, về một chiếc xe hơi đậu ở ven
một quảng trường tuyết phủ. Về một động cơ không thể khởi động ngay lập
tức vì một quả bom lấy năng lượng từ ắc quy. Ông ngó điện thoại, chín
phút đã qua đi, sáu phút còn lại. Hai bước dài cho mỗi vạch sơn, hai bước
dài cho mỗi khoảng trống.

Ông đưa điện thoại lên miệng. “Các anh đã lấy được tiền rồi đúng

không?”

Giọng nói đáp lại sau vài giây.
“Đã lấy rồi. Cảm ơn rất nhiều.”
Giọng nói mong manh vô hồn, toàn nhấn sai trọng âm. Dù vậy, ông

vẫn quả quyết rằng nó vang lên trong cảm giác tràn trề niềm vui sướng.

“Hãy cho tôi thêm thời gian, ông hét lớn.”
“Không thể nào.”
“Tôi làm không nổi.”

“Phải cố gắng nhiều hơn đi.”
Ông nhìn đồng hồ. Mười phút đã qua đi, năm phút còn lại. Ba bước

dài cho mỗi vạch sơn, ba bước dài cho mỗi khoảng trống.

“Anh đang tới cứu em đây, Leah,” ông hét lớn vào trong gió. “Đừng

vặn chìa khóa nữa. Đừng vặn chìa khóa khởi động máy.”

Ông chạy nước rút qua một ngôi nhà nằm dài ra trong trang viên, còn mới
nhưng lại được xây trông có vẻ cổ kính, và ngay lập tức cảm thấy sức hút
của biển. Con đường dốc xuống nơi đó, và mùi biển có vị của cá và muối
trên lưỡi Gabriel. Một biển báo như ma hiện hình từ trong bóng tối chỉ rõ
có bãi biển ở đằng trước hai trăm mét. Và sau đó ông trông thấy chiếc
Citroen. Nó đang chờ đợi trong một bãi cát nhỏ để đậu xe, hai đèn trước
của nó đang nhìn chằm chằm vào mặt ông, dường như đang chăm chú theo
dõi trong lúc ông vượt rào phóng tới chỗ nó như một thằng điên, ông liếc
đồng hồ trên điện thoại. Mười ba phút đã qua đi, hai phút còn lại. Ông sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.