CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 249

“Chắc chắn cô có thể làm tốt hơn thế, thưa cô Cooke.”
“Xin vui lòng, ông Allon ạ, xin ông xem xét để cho tôi một cuộc hội

kiến, có được không?”

“Chỉ khi nào cô xin lỗi tôi vì đã đối xử quá đỗi bất lịch sự trước đây ít

phút.”

“Tôi xin gửi đến ông lời xin lỗi sâu sắc và khiêm nhường nhất. Hy

vọng ông sẽ tìm được cách nào đấy trong lòng mình để tha lỗi cho tôi.”

“Cô đã được tha lỗi rồi đó.”

“Ông đang ở đâu thế?”
“Quán Café Nero trên Phố Bridge.”
“Thật không may tôi biết nó rất rõ.”

“Cô có thể tới đây sớm không?”
“Mười phút nữa.”
“Đừng tới trễ nhé,” ông nói, rồi ngắt kết nối.

Hóa ra cô ta đã tới trễ thật: trễ sáu phút, điều đó giải thích vì sao cô lại hấp
tấp chạy ào qua cánh cửa như một cơn lốc, một điện thoại áp vào tai, cây
dù của cô vỗ phần phật trong cơn gió lùa vào cùng với cô. Hầu hết khách
hàng trong quán café đều là du khách, nhưng có ba nghị sĩ trẻ tuổi mặc com
lê xám đang nhâm nhi cà phê sữa ở trong cùng. Samantha Cooke dừng lại
để nói vài lời với họ rồi mới đi tới bàn Gabriel. Mái tóc hơi vàng hoe chấm
ngang vai. Đôi mắt xanh biếc luôn soi mói. Trong rất nhiều giây chúng
không rời khỏi khuôn mặt của Gabriel.

“Lạy Chúa tôi,” sau cùng cô nói. “Quả đúng là ông rồi.”
“Cô đang mong đợi điều gì vậy?”
“Chắc là một cặp sừng.”

“Ít ra cô là người trung thực.”
“Đấy là một trong những lỗi tệ hại nhất của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.