đang nhảy múa với nỗi buồn của một món đồ chơi trong nhà trẻ không có
trẻ em.
“Cô viết rất hay về Madeline sau khi cô ta biến mất,” Gabriel nói khi
họ bước chậm quanh chu vi của sân.
“Tôi đã có dụng ý với từng từ trong bài ấy. Cô ta điềm tĩnh và tự tin,
thật đặc biệt đối với ai đấy cũng được giáo dục như cô.” Cô phóng viên tạm
dừng, nhíu mày như đăm chiêu suy nghĩ. “Tôi chưa bao giờ hiểu nổi cách
hành xử của mẹ cô ta trong những ngày sau khi cô ta mất tích, cha mẹ của
những người mất tích thường nói với báo chí liên tục. Nhưng bà ta chẳng
phải thế. Bà ít nói và không thích giao tiếp suốt thời gian ấy. Còn bây giờ
dường như bà ta đã biến mất khỏi bề mặt của quả đất. Cả anh cô ta cũng
thế.”
“Ý cô muốn nói gì?”
“Khi tôi định liên lạc với bà để viết bài ấy,” cô hất hàm về phía bài báo
đang ở trong túi áo khoác của Gabriel, “Ở ngôi nhà của họ chẳng có ai nghe
máy cả. Chưa bao giờ. Tôi từng lái xe tới tận Essex đẫm máu và ngồi trên
bậc thềm trước cửa nhà. Một láng giềng cho tôi biết không thấy gia đình
Madeline trong một thời gian ngắn sau đám tang.”
Gabriel không nói gì, nhưng trong đầu đang tính toán thời gian lái xe
từ trung tâm London tới thị trấn Basildon ở hạt Essex, vào giờ cao điểm lúc
tan tầm.
“Tôi đã nói chuyện rất nhiều rồi,” Samantha Cooke vẫn đang nói.
“Bây giờ đến lượt ông. Vì lẽ gì mà Gabriel Allon vĩ đại lại quan tâm đến
một cô gái người Anh đã chết?”
“Tôi e rằng mình chưa thể cho cô biết.”
“Khi nào đó ông sẽ cho tôi biết chứ?”
“Còn tùy.”
“Ông biết đấy,” cô nói có vẻ khiêu khích, “chính sự kiện ông đến
London đặt các câu hỏi hoàn toàn là một câu chuyện đấy.”