ra. Sau khi tìm hiểu cho rõ lai lịch, cô dẫn ông lên một tầng cầu thang rộng
và trang nhã tới văn phòng của chủ nhân. Căn phòng ấy sao chép y hệt
phòng làm việc riêng của Nữ hoàng trong Cung điện Buckingham - tất cả
trừ bức tường truyền thông tinh thể lỏng khổng lồ đang tỏa sáng lung linh
khi phát những bản tin tài chính và các dữ liệu thị trường từ khắp nơi trên
thế giới. Khi Gabriel đi vào, Orlov đang đứng trước nó như thể đã xuất
thần. Như thường lệ, y mặc một bộ com lê Ý sẫm màu và một chiếc cà vạt
hồng đậm thật hoang phí thắt nút theo kiểu Windsor to tướng. Mái tóc hoa
râm lưa thưa của y được xịt keo và chải phồng lên. Những con số phản
chiếu hơi rực sáng trên cặp mắt kính sang trọng. Y không nhúc nhích, ngoại
trừ con mắt bên trái cứ giật giật với vẻ bồn chồn lo lắng.
“Hôm nay ông kiếm được bao nhiêu rồi, Viktor?”
“Thật ra,” y vẫn nhìn chằm chặp bức tường màn hình ,”Tôi nghĩ mình
đã bị mất mười hay hai mươi triệu gì đấy.”
“Tôi rất tiếc khi nghe tin đó.”
“Ngày mai là một ngày khác rồi.”
Orlov quay lại, im lặng ngó kỹ khách một hồi lâu rồi sau cùng mới
chìa ra một bàn tay được cắt sửa móng. Da của y mát mẻ khi đụng tới và
đặc biệt mềm mại. Y hệt bắt tay một đứa trẻ nhỏ.
“Bởi tôi là người Nga,” y nói, “nên chẳng dễ dàng bị sốc. Nhưng tôi
phải thừa nhận mình thực sự ngạc nhiên khi thấy ông đứng ở đây trong văn
phòng của tôi. Tôi cứ tưởng bọn ta sẽ không bao giờ gặp nhau chứ.”
“Xin lỗi ông, Viktor. Đáng lẽ tôi phải tới trước đây rất lâu rồi.”
“Tôi hiểu vì sao ông chẳng đến.” Orlov mỉm cười buồn bã. “Bọn ta có
một điểm chung nào đấy, ông và tôi. Cả hai ta đều ở trong tầm ngắm của
Điện Kremlin. Cả hai ta đều cố gắng để sống sót và đã thoát chết.”
“Một số trong chúng ta sống sót tốt đẹp hơn người khác,” Gabriel liếc
nhìn xung quanh gian phòng tráng lệ.
“Tôi đã gặp may. Và chính phủ Vương quốc Anh đã đối xử rất tốt với
tôi,” Orlov nói thêm một cách chua xót, “bởi thế tôi chẳng muốn làm gì có