CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 305

“Nghĩa là chúng không nắm bắt được thứ thông tin bảo mật mà chúng

ta đang tìm kiếm,” Gabriel chỉ rõ.

“Đúng vậy,” Lavon đáp lại. “Nhưng nếu một người được thuê mướn ở

địa phương tình cờ còn ra đời hay có tổ tiên ở nước Nga, có thể bọn chỉ huy
ở trung tâm Volgatek sẽ ưu ái với cậu ta hơn, nhất là khi cậu ta ngẫu nhiên
là một con dao sắc bén nhất trong ngăn kéo. Nếu đúng là trường hợp ấy,
chúng có thể bị xui khiến để giao cho cậu ta những trách nhiệm hiện thời.
Ai biết được? Thậm chí, chúng có thể để cho cậu vào tận chốn linh thiêng
dành riêng cho nội bộ ở Moscow nữa đó.”

“Ý đó thật xuất sắc, ông Eli à.”
“Phải đó,” Lavon thừa nhận. “Nhưng nó có một vấn đề nghiêm trọng.”
“Là vấn đề gì?”

“Làm sao chúng ta khiến Volgatek để ý tới cậu ta ngay từ đầu?”
“Dễ thôi mà.”
“Thật vậy sao?”

“Phải,” Gabriel mỉm cười. “Thật vậy đó.”

Gabriel không tham dự bữa ăn gia đình đêm hôm đó. Thay vì vậy, ông lái
xe tới Phố đi bộ Cheyne ở Chelsea, nơi đó ông dùng bữa một mình với
Viktor Orlov. Kế hoạch mới nảy sinh của ông chẳng hề gặp sự phản đối của
gã người Nga; thật vậy Orlov đóng góp rất nhiều ý kiến chủ yếu để nó hay
hơn. Khi bữa ăn kết thúc, Gabriel trao cho Orlov tài liệu cũ rích nhàm chán
dành cho hết thảy các cá nhân không phải của Văn phòng nhưng lại tham
gia các điệp vụ của Văn phòng. Nó ngăn cản y đừng bao giờ để lộ vai trò
của mình trong vụ việc này, và không để y cậy nhờ đến pháp luật nếu bản
thân hay việc kinh doanh của y bị tổn hại bất cứ cách nào. Y không chịu ký
tên. Gabriel cũng chẳng trông mong điều gì tệ hơn thế.

Sau khi rời khỏi ngôi nhà rộng lớn của Orlov, Gabriel lái xe thẳng tới

Hampstead rồi đi bộ đến Đồi Nghị viện. Graham Seymour đang ngồi đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.