trên băng ghế, canh gác hai bên hông là hai cận vệ của ông. Họ rời khỏi
tầm nghe ngóng khi Gabriel nói về điệp vụ mình sắp nhận và những điều
ông yêu cầu theo cách thức hỗ trợ không chính thức của người Anh. Nghe
nói, Seymour không khỏi mỉm cười. Vụ này không chính thống, nhưng hầu
hết điệp vụ của Văn phòng đều như vậy, nhất là khi đã được Gabriel và đội
của ông nhận làm.
“Anh biết đấy,” Seymour nói, “có thể có tác dụng thực sự đấy.”
“Sẽ có tác dụng, Graham à. Vấn đề là,” Gabriel nói thêm, “ông có
muốn tôi tiếp tục tiến hành vụ này hay không?”
Seymour im lặng một lát. Sau đó ông đứng dậy và quay lưng về phía
những ánh đèn của London. “Anh mang đến cho tôi chứng cứ về việc
người Nga ở đằng sau vụ bắt cóc và sát hại Madeline đi,” ông ta nói thật
bình thản, “rồi tôi sẽ bảo đảm lũ khốn nạn trong Điện Kremlin ấy sẽ chẳng
bao giờ thấy được một giọt dầu nào của chúng tôi.”
“Cứ để tôi làm việc đó giùm các anh, Graham à! Làm cách đó ông sẽ
không...”
“Đây là điều duy nhất tôi có thể làm,” Seymour nói. “Ngoài ra, một
người rất khôn ngoan từng bảo tôi một sự nghiệp không có bất kỳ một vụ
bê bối nào thì hoàn toàn không phải là một sự nghiệp đúng nghĩa cơ mà.”
“Ông cứ đánh tên tôi vào một ô của Google đi, rồi sau đó hãy cho tôi
biết ông có nghĩ tôi có khôn ngoan như vậy hay không.”
Seymour mỉm cười. “Anh chẳng có ý gì khác, phải không?”
“Không có,” Gabriel đáp.
“Anh là một người rất giỏi. Nhưng hãy ghi nhớ một điều.”
“Là điều gì vậy?”
“Anh có thể dễ dàng gài Mikhail vào trong Volgatek, nhưng đưa cậu ta
trở ra có lẽ hoàn toàn là một chuyện khác hẳn đấy”
Nói xong ông ta quay trở lại với hai cận vệ cùng đi và biến mất vào
bóng tối. Gabriel vẫn còn ngồi lại trên băng ghế thêm năm phút nữa. Sau