dưới để gặp các nhân viên cấp thấp: kế toán trưởng trẻ tuổi mơ ước một
ngày kia sẽ được tận tụy phục vụ cho cậu, những xác chết biết đi đang bám
víu vào bàn giấy của họ và những tách cà phê Volgatek màu đỏ. Cậu không
khỏi tự hỏi chuyện gì xảy đến với một nhân viên tàn đời vì một công ty do
những kẻ thừa kế KGB sở hữu và điều hành. Có lẽ, kẻ đó sẽ nhận được một
đồng hồ bằng vàng và một khoản lương hưu, song cậu hoài nghi điều ấy.
Cuối cùng, họ trở lên tầng thượng và vào văn phòng rộng lớn của
Lazarev giống như một sảnh trung tâm lợp kính, nơi đó hắn nói trọn vẹn về
quan điểm của mình đối với tương lai của Volgatek và về vai trò mà hắn
muốn cậu đảm nhiệm trong tương lai ấy. Chức vụ khởi đầu của cậu trong
công ty sẽ là trưởng chi nhánh Volgatek ở Vương quốc Anh, sẽ được thành
lập để điều hành dự án Quần đảo phía Tây. Một khi dầu lửa tuôn chảy,
Mikhail sẽ đảm nhận những trách nhiệm lớn lao hơn, chủ yếu ở Tây Âu và
Bắc Mỹ.
“Như thế có đủ để cậu quan tâm hay chưa?” hắn hỏi.
“Có lẽ thế.”
“Cần gì nữa để thuyết phục cậu bỏ Viktor và đến với tôi nào?”
“Tiền, Gennady ạ. Thật nhiều tiền.”
“Tôi có thể cam đoan với cậu, Nicolai, tiền chả phải là vấn đề cần bàn
đâu.”
“Thế thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho ông.”
Lazarev mở một cặp da nhỏ, lấy ra một tờ giấy đơn. “Cả gói đền bù
cho cậu sẽ bao gồm các căn hộ ở Aberdeen, London và Moscow,” hắn bắt
đầu nói. “Cậu sẽ đi máy bay tư nhân, dĩ nhiên, và cậu có quyền sử dụng
một biệt thự của Volgatek mà bọn tôi quản lý ở miền Nam nước Pháp.
Ngoài lương căn bản, cậu còn nhận các khoản chia lợi tức và tiền thưởng
để khuyến khích sẽ nâng toàn bộ các khoản bù đắp cho cậu đến như thế
này.”
Hắn đặt tờ giấy trước mặt cậu và chỉ vào cái hình ở cuối trang. Cậu
nhìn nó một lát, gãi cái đầu trọc của mình rồi nhăn mặt.