CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 400

52

TVER OBLAST, NGA

C

HỈ MẤT CÓ hai phút ở dưới hồ. Sau đó, chẳng còn phản kháng cho là

mình vô tội, chẳng còn đe dọa FSB sẽ sớm chạy đến giải cứu cho hắn. Cam
chịu số phận của mình, hắn trở thành một tù nhân gương mẫu. Hắn chỉ yêu
cầu mỗi một điều, xin họ làm gì đó với hình dáng bên ngoài của hắn. Như
hầu hết điệp viên, hắn luôn tránh các máy chụp hình quay phim trong lúc
hành nghề, và chẳng muốn làm cho ngôi sao của mình trở nên trông giống
như một kẻ thua cuộc trong một trận đấu giành giải thưởng.

Có một sự thật hiển nhiên về nghề tình báo: trái với điều người ta lầm

tưởng, hầu hết gián điệp đều thích nói, nhất là khi đối mặt với một tình
huống khiến sự nghiệp của chúng không thể nào cứu vãn nổi. Ở thời điểm
ấy chúng phun ra hết bí mật của mình như thác đổ, chỉ cốt để tự chứng tỏ
mình chẳng phải đơn giản chỉ là một bánh răng trong một guồng máy lén
lút ám muội mà còn hơn thế, là một nhân vật quan trọng ngay cả khi không
phải như vậy.

Do đó, đã xảy đến một chuyện chẳng hề đáng ngạc nhiên với Gabriel:

hồi tỉnh lại sau khi chìm nghỉm dưới nước, Pavel Zhirov đột nhiên nói năng
huyên thuyên. Mặc y phục chỉnh tề khô ráo, sưởi ấm nhờ uống trà đường
và một chút rượu mạnh, hắn bắt đầu tường thuật không phải về Madeline
Hart mà về chính mình. Hắn từng là một đứa con của nomenklarura, đỉnh
cao trí tuệ của Liên Xô. Bố hắn từng là cán bộ cao cấp ở Bộ Ngoại giao
dưới trướng Andrei Gromyko, nghĩa là Zhirov đã theo học ở một trường
đặc biệt và từng được phép mua sắm trong các cửa hàng đặc biệt chứa các
xa xỉ phẩm mà hầu hết mọi người chỉ có thể mơ tưởng mà thôi. Rồi đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.