CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 458

lời hứa và định giữ lời hứa đó. Ông gọi đến điện thoại của cô ta, vào hộp
thư thoại và để lại một lời nhắn vắn tắt. Cô gọi lại cho ông ngay tức khắc.
Bốn giờ ở Café Nero, Gabriel nói. Và lần này đừng tới trễ.

Mặc dù Graham Seymour rất buồn tủi, Gabriel và Madeline vẫn khăng
khăng đòi đi dạo với nhau một lần cuối. Họ đi tới tận tòa phức hợp
Millbank xuyên qua một trận cuồng phong thổi từng cơn - ngang qua Công
viên Victoria Tower, Tu viện Westminster và Tòa nhà Nghị viện - rồi vào
quán café lúc bốn giờ kém mười phút. Gabriel gọi cà phê đen; Madeline
dùng trà Bá tước Grey pha sữa và một cái bánh bích quy giúp tiêu hóa dễ
dàng. Cô lấy ra một hộp phấn từ ví xách tay và soi gương để kiểm tra lại
dung nhan.

“Trông tôi như thế nào?” cô hỏi.

“Rất giống người Israel.”
“Có thể cho đấy là một lời khen hay không?”
“Cô cất nó đi,” ông bảo.

Cô làm theo lời Gabriel chỉ dẫn. Sau đó cô ngó qua cửa sổ đám đông

đang di chuyển trên vỉa hè của Phố Bridge. Cứ như thể trước đây cô ta chưa
bao giờ trông thấy họ, ông nghĩ thầm. Như thể cô sẽ không bao giờ nhìn
thấy họ lần nữa. Ông liếc nhìn quanh bên trong quán ăn nhỏ. Không ai nhận
ra cô. Sao họ nhận ra chứ? Cô đã chết và đã chôn rồi - chôn cất trong một
nghĩa trang của nhà thờ ở Basildon. Một thị trấn không hề có một linh hồn
cho một cô gái không có một cái tên, cũng chẳng có một quá khứ.

“Cô không cần phải làm chuyện này,” một lát sau ông nói. “Dĩ nhiên

tôi phải làm chứ.”

“Không có cô tôi cũng có đủ bằng chứng rồi. Tôi đã có đoạn phim của

Zhirov.”

“Điện Kremlin có thể chối chuyện Zhirov,” cô trả lời. “Nhưng không

thể nào chối chuyện của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.