Cô phục vụ liền đưa họ đến bàn ăn có hai ghế đối diện nhau như người
ta vẫn ngồi trên tàu, hai người ngồi xuống, cô phụ vụ hỏi họ uống gì rồi
nhắc họ ra lấy đồ ăn.
Hai người lấy đĩa ở cùng một chỗ, nhưng đến lúc lấy đồ ăn thì mỗi
người đi một ngả.
Cô vẫn cười nhạo mình rằng chẳng hợp để ăn đồ buffet, vì cô không
ăn tôm cua, không
ăn cá hồi, không ăn sushi có cá sống, chỉ thích những món vừa no
bụng, vừa rẻ tiền, ví dụ nem, bánh chưng, bánh bao hay sủi cảo gì đó.
Lúc này đây cô lại lấy những món đó vào đĩa và bê về chỗ của mình,
thấy anh đã về trước, trên đĩa chỉ có mấy miếng sushi rất đẹp mắt, mấy con
tôm và một miếng cá hồi, chợt có cảm giác mình thật quê mùa, thô thiển.
Lưng ghế ngồi rất cao che mất tầm mắt, khiến cô không nhìn thấy
được các thực khách
ở bàn khác, cộng với việc còn có một bức vách ngăn, khiến bàn hai
người ngồi tựa như một phòng riêng độc lập, ngoài việc nhìn người đối
diện thì chỉ còn cách là cúi đầu nhìn đĩa thức ăn.
Kevin nhanh hơn, nhìn về phía cô, vậy là cô chẳng còn chỗ nào để
nhìn nữa, đành phải cúi đầu nhìn đĩa thức ăn, như thế thì chẳng khác gì một
kẻ đói khát mấy ngày không có gì vào bụng, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện ăn
uống.
Kevin ăn rất ít và rất chậm, mặc dù cô không nhìn anh, nhưng cô nhìn
thấy đĩa thức ăn của anh, ăn hồi lâu mà vẫn chưa hết, còn đĩa của cô đã hết
sạch, nhưng cô lại ngại đi lấy, đành phải ngồi đó xoay cốc nước của mình.
Cô có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên là chạm vào ánh