rũ của mình đối với phụ nữ ở độ tuổi như cô. Đợi đến khi đã chứng thực
được sức quyến rũ của mình, hoặc đến khi biết cô là người đang có chồng,
anh sẽ lại quay sang người khác.
Còn hiện tại cô đã không thể chịu nổi sự lạnh lung, xa lánh của anh dù
chỉ là một chút, lại còn dễ nổi cơn ghen, nếu anh bỏ rơi cô và chạy theo
người phụ nữ khác thì khác gì lấy mạng cô?
Cô có một linh cảm rằng nếu lần này sa ngã, cô sẽ không như khi yêu
Vương Thế Vĩ nữa, không được đáp trả bằng tình yêu mà vẫn có thể sống
yên ổn. Lần này nếu lại ngã vào lưới tình, chắc chắn chỉ có một con đường
chết mà thôi.
Nhưng cô không thể chết, cô còn đứa con trai cần chăm sóc.
Sáng hôm sau, cô cố tình dậy muộn hơn một chút rồi bình thản nấu
cơm, cô cảm thấy như thế sẽ củng cố được quyết tâm không sa vào lưới
tình của mình.
Cô còn gọi điện cho con trai để đẩy lùi thời gian sang nhà mới.
Tiểu Long hào hứng khoe: “Mẹ ơi, con đã nhìn thấy ảnh bố đoạt giải
rồi!”
“Thế à? Giải gì vậy con?”
“Giải đá bóng ấy !”
“Giải đá bóng hả? Sao mẹ không biết nhỉ?”
“Chính là tấm ảnh… rất đông người chụp đó, con nhìn thấy bố mặc áo
số 6.”
Cô chợt nhớ ra. “Có phải tấm ảnh chụp sau khi bác và mọi người kết
thúc trận thi đấu không con?”