CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 306

Alberto Moravia

Cô gái thành Rome

Dịch giả: Trịnh Xuân Hoành

Chương Bảy

Sau ngày hôm ấy, cuộc sống của tôi trở nên bình thường như trước. Tôi
thực sự yêu Mino và nhiều lần tôi muốn vứt bỏ cái nghề của mình xem ra
không phù hợp với một mối tình chân chính. Nhưng hoàn cảnh kinh tế của
hai mẹ con tôi vẫn không thay đổi, tiền tôi chẳng có bao lăm và không thể
kiếm tiền bằng con đường nào khác. Còn nhận tiền của Mino thì tôi lại
không muốn. Mới lại anh chi tiêu cũng phải tính từng đồng lia một vì bố
mẹ anh gửi tiền cho anh vừa đúng đủ để sống ngoài thành phố. Do đó ở
trong quán cà phê, trong tiệm ăn, tóm lại, tất cả những nơi nào chúng tôi
cùng đến, tôi luôn luôn có ý muốn không kìm nén được là tự mình trả tiền.
Mino kiên quyết khước từ lời đề nghị ấy của tôi và lần nào tôi cũng thấy
cay đắng và thất vọng. Khi nào anh không có tiền, anh dẫn tôi tới công viên
thành phố, hai người ngồi trên ghế đá vừa trò chuyện vừa ngó nhìn khách
bộ hành, hoàn toàn chẳng khác gì những kẻ thực sự nghèo khó. Một bận tôi
bảo anh:
- Nếu anh không có tiền... dù sao ta cũng vào quán cà phê đi... em sẽ trả
tiền, sao anh cứ đứng vậy?
- Không, không được đâu.
- Sao không được? Em muốn vào quán cà phê và uống một chút gì đó.
- Nếu vậy em vào một mình đi.
Thật ra mà nói, tôi chẳng muốn vào quán cà phê, cũng như chẳng muốn tự
mình trả tiền thay cho anh. Nguyện vọng của tôi mãnh liệt, khát khao và
tha thiết, nếu tôi được trao cho anh toàn bộ tiền tôi kiếm được do đã gần
gũi với một người đàn ông tình cờ bắt gặp thì tôi còn vui mừng hơn. Tôi
thấy chỉ có vậy tôi mới chứng minh được tình yêu của mình, hơn nữa qua
cách đó, tôi hy vọng cột anh bằng những nút bền chặt hơn tình yêu. Một
bận tôi thú nhận:
- Nếu được đưa tiền biếu anh, em sung sướng lắm... và em tin rằng điều đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.