CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 109

Chính xác hơn, đã có vợ bốn năm nay, lấy Antonieta Partini, con gái Emilia
Partini đã qua đời và Diomira Lavagni. Họ có một con gái tên là Maria...
Hiện nay vợ anh ta đang sống ở nhà mẹ mình ở Orvieto.
Tôi lẳng lặng đứng dậy và tiến lại gần cửa. Astarita đứng ngây người giữa
phòng, tay cầm cuốn sổ. Tôi mở cửa bước ra.
Hôm ấy là một ngày đông man mác buồn ảm đạm. Tôi còn nhớ khi vừa ra
ngoài phố lẫn vào đám đông, tôi liền cay đắng nhận thấy rằng sau một đứt
đoạn ngắn có liên quan tới nỗi niềm hy vọng của tôi và việc chuẩn bị đám
cưới, cuộc đời tôi như một con sông thoạt đầu bị bắt phải thay đổi dòng
chảy, nhưng sau đó lại được đưa về lòng cũ như trước, chẳng hề có một sự
thay đổi nào cả. Chắc hẳn sở dĩ tôi có cảm giác ấy là vì sững sờ trước cái
tin khủng khiếp đó, tôi chăm chú đưa mắt nhìn thế giới thực tại quanh
mình, nhìn một cách không ảo tưởng – người, xe cộ, nhà cửa, sau bao tháng
trời hiện ra trước mắt tôi dưới làn ánh sáng thực sự, có sao phản ánh vậy,
không xấu xa cũng không tuyệt vời, không quá quan trọng và không quá
tầm thường, chắc trước con mắt của người chợt tỉnh rượu cũng vậy. Có thể
giải thích tâm trạng này của tôi, sở dĩ như thế là do bỗng nhận thức một
cách rõ ràng rằng chẳng nên gò cuộc sống thực vào những khuôn khổ khái
niệm thiển cận của tôi về hạnh phúc và ngược lại, cuộc sống hình thành từ
những điều thường mâu thuẫn với mọi quy luật và khái niệm, bất ngờ thể
hiện ra dưới hình thức cực kỳ khó chịu, gây đau thương, buồn phiền. Nếu
cuộc sống được xếp đặt đúng như tôi đã thấy lúc này và chính ngay vào cái
buổi sáng xảy ra sau vụ say nọ mấy tháng, tôi lại bắt đầu sống.
Việc tri giác mới ấy về cuộc sống là sự phát hiện duy nhất giúp tôi vạch
trần tính chất hai mặt của Gino. Tôi không lên án anh ta, thậm chí cũng
không giận anh ta sâu sắc. Bản thân tôi phần nào có lỗi vì đã để cho anh ta
lừa dối, cái giây phút thích thú khi Gino ôm hôn tôi đã ghi sâu quá đậm nét
trong tôi để không nhận thấy rõ, mà lại còn tìm cách tha thứ cho sự dối trá
của anh ta.
Do bị dục vọng mù quáng lôi cuốn, anh ta là một con người yếu hèn, chứ
không phải là một kẻ độc ác, tôi thầm nghĩ, và tai họa - nếu có thể gọi điều
này là tai họa – chính là ở chỗ vẻ đẹp của tôi đã làm cho đầu óc đàn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.