CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 168

Chúng tôi nghe tiếng xe ô tô cũng rẽ theo, và pha đèn hắt vào chúng tôi một
chùm ánh sáng trắng. Chúng tôi có cảm giác như bị làn ánh sáng này lột
trần áo xống, dồn ép vào các bức tường phủ đầy các tờ quảng cáo bạc màu
mục nát, và chúng tôi đứng lặng người. Gisella tức giận khẽ bảo:
- Cái thói ở đâu thế này?... Họ làm sao vậy, nhìn người ta ở Corso thế còn
chưa đủ hay sao? Đã thế thì mình về đây.
- Đừng, đừng - Tôi vội bảo, giọng năn nỉ.
Chắc Gisella hiểu tôi rất muốn làm quen với những người đàn ông ngồi
trong xe, nên nói tiếp:
- Hơi sức đâu mà cậu phải bận tâm đến cái trò này? Bọn họ đều tuốt tuột xử
sự như vậy thôi.
Gisella nhún vai, đèn pha đã tắt và chiếc xe dừng lại cạnh vỉa hè ngay trước
mặt chúng tôi. Người đàn ông sau tay lái thò mái đầu vàng hoe ra ngoài cửa
sổ và cất giọng sang sảng:
- Xin chào!
- Chào anh – Gisella bình tĩnh đáp.
- Thân gái một mình lặn lội đi đâu thế này? – Anh ta nói tiếp – Có cho đi
cùng được không?
Tuy thốt lên những lời với giọng giễu cợt ở cửa miệng một người rõ ràng là
hóm hỉnh, nhưng dẫu sao đây cũng là một câu thông thường mà tôi được
nghe hàng trăm lần, Gisella vẫn bình tĩnh bảo:
- Cái đó còn tùy ở...
Cô ta bao giờ cũng đáp như vậy trước những lời tương tự.
- Còn tùy thuộc cái gì? – Người đàn ông hỏi.
- Ở chỗ các anh trả chúng tôi bao nhiêu – Gisella tiến lại gần, để tay lên
kính xe và nói.
- Thế các cô em muốn bao nhiêu?
Gisella nêu lên một con số:
- Đắt quá – Người đàn ông chìa tay ra - Đắt thật đấy.
Nhưng xem ra anh ta có vẻ đồng ý. Người đi cùng với anh ta, tôi không
trông rõ mặt, thì thầm một điều gì đó vào tai anh ta, song anh chàng tóc
vàng hoe nhún vai rồi quay lại bảo chúng tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.