CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 188

chiếm tôi lúc ở nhà thờ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cảm tình như vậy
đối với một người đàn ông, tôi thấy rộn lên một niềm hạnh phúc, vì tôi
nhận ra tình yêu thực sự - không chút xấu xa và dâm đãng – đã đến với tôi.
Cởi áo xống cho anh xong, tôi quỳ xuống ôm chân anh và nhắm mắt lại, tôi
áp chặt mà vào tóc và chân. Anh hoàn toàn phục tùng ý muốn của tôi, vẻ
mặt anh bối rối và tôi thích thú thấy như vậy. Sau đó, tôi đứng bật dậy vòng
ra sau giường, vội cởi áo xống, vứt ngay xuống sàn và dẫm chân lên. Anh
ngỗi xuống nơi mép giường, người lạnh cóng, đầu cúi gằm xuống. Tôi tiến
lại phía sau lưng anh, và tuân theo một nỗi niềm sung sướng và sức mạnh
dữ dội nào đó, tôi túm vai anh và quật đầu xuống gối. Người anh dài
ngoãng, gầy và trắng, thân hình cũng như khuôn mặt, có những nét đặc
trưng riêng, trong trắng và trẻ trung. Tôi nằm xuống cạnh anh. Bên tấm
thân mảnh khảnh và giá lạnh của anh, tôi xem ra quá nồng cháy, ngăm
ngăm sạm nắng, phổng phao và dồi dào sức sống. Tôi áp chặt bụng xuống
cặp đùi xương xẩu của anh, tay chắp trên ngực anh, má kề bên đầu, môi áp
bên tai anh. Tôi cảm thẩy mình khát khao tình yêu thì ít mà chủ yếu muốn
lấy thân mình phủ cho anh như một tấm chăn ấm và truyền cho anh toàn bộ
hơi ấm của bản thân mình. Anh nằm ngửa, nhưng đầu gối lên gối hơi ngóc
cao đôi chút, mắt mở tựa hồ như muốn thấy tất cả những gì tôi sẽ làm.
Trước cái nhìn chắm chằm này, tôi thấy như có kiến bò trên lưng nên đâm
ra lúng túng và ngường ngượng, song do bị thôi thúc trước dục vọng của
mình, tôi dần dần không để tâm tới sự chú ý ấy. Bỗng tôi thầm thì nói:
- Bây giờ anh có thấy dễ chịu hơn không?
- Dễ chịu hơn – Anh đáp giọng hờ hững và lãnh đạm.
- Đợi một chút – Tôi bảo.
Và khi tôi định say đắm hơn nữa ôm anh thì lại bắt gặp cặp mắt chăm chăm
lạnh lùng của anh làm tôi cụt hứng. Đúng lúc đó, tôi thấy ngượng và bối
rối. Cơn bốc của tôi vụt tắt, tôi từ từ nới lỏng vòng tay ôm và nằm vật
xuống giường, bên cạnh anh. Tôi vừa qua một cơn hưng phấn tình dục cao
độ, gửi gắm vào đó mọi rung cảm của ngọn lửa tình thanh cao và sâu nặng.
Tôi chợt nhận thấy nỗ lực đến vậy mà vẫn vô ích, nên òa khóc, hai tay
bưng mặt để che giấu nước mắt. Có lẽ tôi nhầm, tôi không thể yêu anh và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.