CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 202

Tôi đưa cái túi cho mẹ và khẽ bảo:
- Mẹ đội khăn vào đi.
Mẹ mở cái túi ra và choàng lên đầu chiếc khăn vừa ăn cắp được. Chúng tôi
nhúng mấy ngón tay vào nước thánh và ngồi xuống hàng ghế đầu ngay
trước điện chính.
Tôi quỳ sụp xuống, còn mẹ vẫn ngồi trên ghế, tay đặt trước bụng, mặt
khuất sau tấm khăn lớn. Tôi biết mẹ đang lo và tôi bất giác so sánh thái độ
bình tĩnh của tôi với nỗi bối rối đang day dứt lòng mẹ. Tôi đang ở trong
một trạng thái tinh thần thanh thản, êm dịu và tuy nhận thấy mình có hành
vi bị tôn giáo lên án, song không thấy lương tâm bị cắn dứt và bây giờ tôi
cảm thấy được gần Chúa hơn lúc chẳng làm gì đáng chê trách và làm việc
suốt đêm mà không có đủ tiền tiêu. Tôi nhớ là tôi đã giật mình sau khi nhìn
thấy cái đường phố đâyph người ấy và được an ủi trước ý nghĩ cho rằng
Chúa thấu suốt lòng tôi, không hề thấy tôi có ý nghĩ xấu xa – đây là điều an
ủi tôi sống trên đời này, và đây cũng là điều xóa bỏ tội lỗi cho mọi người
nói chung. Tôi biết rằng Chúa ở trên trời cao đâu phải để lên án và trừng
phạt tôi, mà để cứu tôi khỏi sa vào chốn lầm lạc, vì sự tồn tại của tôi hoàn
toàn phụ thuộc vào ý Người. Như một cái máy, tôi đọc đi đọc lại những lời
cầu nguyện, mắt nhìn lên điện thờ nơi tượng thánh nhờ nhờ nổi lên dưới
ánh nến. Tôi thấy đấy là tượng Đức Mẹ, và tôi hiểu rằng Đức Mẹ sẽ chẳng
để tâm tới những chuyện không đâu, như xem xét hành vi của tôi trong
chuyện này nọ ra sao, quan trọng hơn là vấn đề khác, như liệu tôi có thể hy
vọng được Đức Mẹ phù hộ cho trong cuộc sống không. Tôi chợt thấy bức
tượng thánh nằm lọt giữa ánh sáng các ngọn nến đang thắp sáng sẽ ban
phúc cho tôi. Tôi nhận biết được điều đó qua làn hơi ấm khác thường bỗng
lan tỏa khắp người tôi. Như vậy, tôi được hạnh phúc, tuy chẳng hiểu gì
trong cuộc sống, chẳng rõ con người sống để làm gì.
Mẹ ngồi xa chỗ tôi, buồn bã và đăm chiêu, chiếc khăn mới tụt xuống trán.
Mẹ ngoái lại nhìn tôi, không thể không mỉm cười âu yếm.
- Mẹ cầu nguyện đi... mẹ sẽ thấy thanh thản hơn – Tôi khẽ nói.
Mẹ giật mình, sau vài giây lưỡng lự, miễn cưỡng quỳ xuống, chắp hai tay
lên ngực. Tôi biết mẹ không còn tin vào Chúa nữa, trong con mắt mẹ, tôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.