CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 243

- Mình chẳng có mấy thời gian đâu – Cô ta vội đáp - mới lại do chuyển
nhà, mình bù đầu vào việc mua sắm, phải sắm những vật tối cần thiết, đồ
đạc, chăn màn, bát đĩa... mình chẳng có giây phút nào rảnh cả... bày biện
một căn hộ, đâu phải chuyện đùa.
Khi nói chuyện, Gisella õng ẹo mím môi cười bắt chước các signora thuộc
giới có đức hạnh.
- Mình rất hiểu cậu, bây giờ được như thế này, cậu thấy khó chịu phải gặp
mình... cậu xấu hồ về mình – Tôi nói, giọng không hề có chút xỏ xiên và
hằn học, tựa hồ như tôi đang nói tới vấn đề hoàn toàn chẳng liên quan tới
tôi.
- Mình không hề thấy xấu hổ vì cậu – Cô ta đáp, giọng bực tức vả tôi cảm
thấy cô ta bực mình không chỉ do lời nói mà cả cái giọng bình tĩnh của tôi -
nếu cậu nghĩ vậy, nghĩa là cậu đúng là một mụ ngốc... Tất nhiên là bây giờ
chúng mình sẽ không thể gặp nhau như trước đây... mình muốn nói sẽ
không thể đi cùng với nhau và... nếu anh ấy biết, mình sẽ chẳng ra sao cả
đâu.
- Yên tâm – Tôi vẫn dịu dàng nói - cậu sẽ không bao giờ thấy mình nữa.
Hôm nay mình tới, ấy chẳng qua là muốn biết cậu gặp chuyện ra sao thôi.
Gisella làm ra vẻ không nghe rõ những lời tôi vừa nói, do đó tôi càng tin
vào những điều ước đoán của mình. Cả hai chúng tôi im lặng trong giây
phút, rồi Gisella lên tiếng hỏi, giọng ra vẻ thông cảm:
- Còn cậu thế nào?
Chẳng hiểu sao tôi liền nghĩ ngay tới Giacomo và bản thân lấy làm lạ trước
những ý nghĩ của mình. Tôi đáp, giọng ngắt quãng:
- Mình à? Không sao... bình thường.
- Astarita thế nào?
- Mình gặp anh ta vài bận.
- Còn Gino?
- Cắt đứt rồi.
Khi nghĩ tới Giacomo, tim tôi thắt lại. Song Gisella đã hiểu nỗi bối rối của
tôi theo cách của mình, chắc cô ta cho rằng tôi đau buồn trước sự may mắn
của cô ta và thái độ khinh khỉnh của cô ta đối với tôi. Suy nghĩ một lát,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.