CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 244

Gisella nói, giọng băn khoăn quá cường điệu:
- Mình vẫn tin chắc cậu chỉ cần tỏ ý là Astarita sẽ thu xếp cho cậu một căn
nhà như thế này.
- Nhưng mình đâu có ý định đặt vấn đề với Astarita hay với một ai khác. –
Tôi bình tĩnh đáp.
Gisella nhìn tôi vẻ không tin:
- Tại sao? Cậu không muốn có một căn hộ như thế này à?
- Căn hộ tuyệt vời – Tôi đáp – song mình muốn được tự do.
- Thì mình cũng được tự do đấy chứ? – Cô ta tức giận đáp - Tự do hơn cậu,
suốt ngày muốn làm gì thì làm.
- Mình không có ý muốn nói tới thứ tự do đó.
- Thế thứ tự do nào?
Tôi nhận thấy rằng mình làm Gisella tức giận chẳng qua đã ít tỏ vẻ thán
phục ngôi nhà - đối tượng tự hào của cô ta. Nhưng nếu giảng hòa với cô ta
vấn đề không phải là ngôi nhà, mà thực ra tôi không muốn gắn bó toàn bộ
cuộc đời tôi với một người mà mình không yêu, thì lại làm cô ta bực mình,
thậm chí càng bực mình hơn nữa... Tôi thấy đổi câu chuyện là hơn, vội bảo:
- Tốt hơn hết cậu nên dẫn mình đi xem căn hộ đi... cậu có bao nhiêu phòng.
- Cậu làm sao thế - Gisella hằm hằm hỏi – Chính cậu bảo cậu chẳng muốn
có căn hộ thế này mà.
Cô ta cúi đầu ngồi im.
- Thế nghĩa là cậu không muốn dẫn mình đi xem nhà cậu à? - Một phút sau
tôi uể oải nói.
Gisella ngước mắt lên, tôi ngạc nhiên thấy mắt cô ta đẫm lệ.
- Thế mà cũng gọi là bạn à? Rõ ràng cậu chỉ làm bộ làm tịch – Cô ta bỗng
thốt lên - Cậu... cậu đến tức nổ ruột vì đố kỵ... còn bây giờ cậu muốn gièm
pha ngôi nhà của mình để làm cho mình đau.
Gisella khóc nức nở, mặt đầm đìa nước mắt. Cô ta khóc vì bực tức, lần này
chính cô ta bị nỗi đố kỵ giày vò và sự đố kỵ vô lý ấy của Gisella đã vô tình
xúc phạm mối tình tuyệt vọng của tôi đối với Giacomo và sự gián đoạn
giữa chúng tôi làm tôi đau khổ đến như vậy, song tôi hiểu rõ Gisella, nên
xót thương thay cho cô ta. Tôi đứng dậy, tiến đến bên cô ta, đặt một tay lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.