CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 297

- Anh rất thích em – Anh chăm chăm nhìn tôi và nói tiếp – vì vậy trước em,
tuy anh đã cố nhưng không thể cưỡng lại được.
Nghe nhưng lời ấy mà tôi thấy mát lòng và tôi lẳng lặng đưa mắt nhìn
xuống. Anh nói tiếp:
- Dẫu sao em cũng nói đúng... đây không thể gọi là tình yêu được.
Tin tôi thắt lại và tôi lí nhí thì thầm:
- Thế theo anh, thế nào là tình yêu?
Anh đáp:
- Nếu anh yêu em thì mấy phút trước đây đã chẳng đuổi em, và sau đó,
chẳng nổi cáu vì ý định muốn ở lại của em.
- Thế anh nổi giận à?
- Đúng... lẽ ra anh đã phải trò chuyện, đã phải vui vẻ, vô tư, đáng yêu, hóm
hỉnh... anh đã phải âu yếm, nói với em những lời dịu dàng, hôn em... xây
dựng kế hoạch cho tương lai... đấy, chắc tình yêu là phải vậy đó.
- Đúng – Tôi khẽ đáp - dẫu sao tất cả những điều đó là dấu hiệu của tình
yêu.
Anh im lặng hồi lâu, sau đó nói, giọng không có chút gì hùng hổ, mà có
phần nào thuần phục:
- Đối với mọi việc khác anh cũng vậy... chẳng yêu thích gì cả và chẳng dốc
tâm làm gì hết... về mặt lý trí anh nhận thức được cần phải xử sự ra sao,
nhưng đôi lúc, khi bắt tay làm anh lại có thái độ thờ ơ và lạnh lùng... Anh
như vậy đấy, chắc anh không thay đổi bản tính được.
Tôi thu toàn lực và đáp:
- Chính vì vậy em thích anh... anh đừng ngại.
Tôi dịu dàng ôm anh. Nhưng cửa bật mở, mà người hầu già ngó vào phòng,
gọi chúng tôi đi ăn.
Chúng tôi bước sang phòng ăn qua một hành lang. Tôi nhớ rõ căn phòng
lẫn con người đến từng chi tiết một, vì lúc đó tri giác tôi nhạy cảm đến mức
tất cả đã in đậm nét vào trí nhớ của tôi như một tấm kính ảnh. Tôi tưởng
chừng như không hành động, mà buồn bã đứng ngoài giương mắt ngó nhìn
các hành động của mình. Có thể, ảnh hưởng của thực tại đang gây ra trong
lòng chúng ta tình cảm phản kháng, hoặc chúng ta đau khổ và rất muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.