CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 295

Medolaghi.
- Nếu vậy anh mời cả em ăn tối cùng với anh.
Anh nhìn tôi và mỉm cười vì thái độ bạo phổi của tôi.
- Thôi được – Anh phục tùng – bây giờ anh đi báo với bà chủ nhà, giới
thiệu em ra sao hả?
- Tùy anh, thôi cứ bảo em là chỗ họ hàng.
- Không... anh giới thiệu em là vợ chưa cưới của anh, đồng ý không?
Tôi sợ không muốn để anh thấy lời đề nghị của anh đối với tôi thật dễ chịu
biết bao, nên đáp, vẻ giả vờ lơ đễnh:
- Em thế nào cũng được... miễn sao được ở bên anh... còn tùy thuộc anh
muốn bảo gì thì bảo: vợ chưa cưới hoặc gì gì cũng được.
- Đợi anh quay lại ngay đấy.
Anh bước ra, còn tôi lùi vào một góc phòng khách, xốc lại áo xống, vội
sửa lại cái áo lót mà tôi chưa kịp kéo cho ngay ngắn do bạn của Mino đã
bất ngờ tới. Qua gương treo ở phía tường đối diện, tôi thấy chân tôi thon
dài và đẹp gọn nằm trong bít tất lụa, tôi nhận ra rằng kể trông mình cũng lạ
lẫm giữa bộ đồ gỗ cũ kỹ, trong căn phòng ngột ngạt và yên tĩnh này. Tôi
chợt nhớ lại lúc tôi và Gino đắm đuối yêu nhau tại biệt thự riêng của chủ
hắn và lúc tôi ăn cắp chiếc hộp đựng phấn, tôi bất giác so sánh những ngày,
lúc này tưởng chừng xa xôi biết bao, với ngày hôm nay. Hồi ấy tình cảm
trống rỗng và đau xót đã giày vò tôi, tôi những muốn trả thù, có lẽ, không
phải chính bản thân Gino, mà là toàn bộ cái xã hội thông qua Gino đã xúc
phạm tôi một cách tàn bạo. Còn tôi lúc này thấy mình hạnh phúc, tự do và
nhẹ nhõm. Tôi tin chắc rằng mình thực sự yêu Mino, còn tôi ít bận tâm là
anh không yêu mình.
Tôi sửa lại xống áo xong, liền tiến đến bên gương chải đầu. Cửa mở ra,
Mino bước vào.
Tôi hy vọng anh tới chỗ tôi và đứng ôm tôi khi tôi còn đang loay hoay
trước gương, nhưng anh bước ngang qua chỗ tôi đứng và ngồi xuống đi-
văng.
- Ổn cả rồi – Anh vừa hút thuốc vừa nói - họ đã bày thêm một bộ đồ ăn...
mấy phút nữa ta sẽ dùng bữa tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.