CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 294

- Chẳng cần phải hỏi nữa – Tullio kết luận và cười hềnh hệch.
Mino lưỡng lự. Và một sự phản đối mang tính chất công kích lại nảy sinh
trong cơ thể tôi, bất chấp lý trí. Tôi cất cao giọng bảo:
- Các anh ạ, mấy phút trước đây tôi đã trao thân cho Mino tại đây, ngay trên
sàn, chỗ chiếc thảm này, nếu ở địa vị anh ấy, các anh xử sự ra sao? Các anh
có tống cổ tôi đi không?
Tôi cảm thấy Giacomo đỏ mặt. Anh bực mình quay ngoắt người và ngượng
ngùng tiến đến bên cửa sổ, Tomasso vội đưa mắt nhìn tôi và nghiêm giọng
nói:
- Rõ rồi... bọn mình đi đây... ngày mai hẹn nhau cũng vào giờ này Giacomo
nhé.
Nhưng những lời tôi nói làm anh lùn Tullio sửng sốt. Anh ta há hốc mồm
nhìn tôi trừng trừng qua lớp kính dày đeo trên mắt. Tôi tin chắc rằng anh ta
chưa từng nghe một người đàn bà nói năng lộ liễu như vậy, có lẽ, vào giây
phút này, hàng ngàn ý nghĩ bẩn thỉu nhất quay cuồng trong đầu anh ta.
Nhưng anh khổng lồ đã từ ngoài ngưỡng cửa gọi anh ta:
- Ta đi thôi, Tullio.
anh lùn giương cặp mắt ngạc nhiên và dâm đãng nhìn tôi trừng trừng, rồi
bước lùi ra cửa và bỏ đi.
Chờ họ đi khỏi, tôi tiến đến bên Mino đang đứng quay lưng về phía tôi nơi
cửa sổ, và giơ một tay ôm lấy cổ anh.
- Đánh cuộc là bây giờ anh ghét cay ghét đắng em.
Anh từ từ quay người lại và nhìn tôi, mắt bừng bừng phẫn nộ, nhưng thấy
khuôn mặt tôi, chắc là đầy vẻ dịu dàng, yêu thương, hồn nhiên nên anh dịu
bớt và nói, giọng bình tĩnh, buồn rầu:
- Thế nào? Em hài lòng chứ? Đã toại nguyện rồi nhé!
- Vâng, em hài lòng – Tôi nói và ôm chặt lấy anh.
Anh cứ để tôi ôm, sau đó nói:
- Em muốn trao đổi gì với anh?
- Chẳng trao đổi gì cả - Tôi đáp - Chẳng qua là em muốn sống bên anh
chiều tối nay.
- Còn anh – Anh nói - sắp phải đi ăn tối... anh ăn tối ở đây... tại chỗ bà góa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.